Chương 13: Nhãn Lực Hơn Người
Người dịch : Bạn Quýt
—
Tô Minh thật sự oan ức. Điểm này, Ngu Chiêu và Tô Minh đều hiểu rõ, nhưng những người khác lại không tin lời giải thích của hắn. Chu Kim Việt khoanh tay trước ngực, mặt lạnh như băng, vẻ mặt “ngươi cứ nói, ta xem có tin nổi không”. Tô Minh cảm thấy mình có trăm miệng cũng không thể biện bạch, chỉ muốn thề thốt để chứng minh sự trong sạch. Hắn nhìn Ngu Chiêu cầu cứu, “Ngu Chiêu, muội nói đi! Ta khi nào đã đánh muội?”
Tô Minh tuy có phần không nghiêm chỉnh, nhưng tuyệt đối không đến mức đánh phụ nữ, nhất là tiểu sư muội của mình. Hắn không giống lão Ngũ, người toàn đầu óc cơ bắp, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến đánh đấm.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Ngu Chiêu. Nhưng nàng không nói gì, chỉ mở tay, dùng cằm khẽ chỉ về hướng lòng bàn tay, rồi liếc Tô Minh với ánh mắt đầy chế giễu. Muốn nàng giải thích ư? Được thôi. Trả lại đồ nợ nàng trước đã. Không trả? Cũng được, thanh niên sức khỏe tốt, cứ tiếp tục đội tiếng oan đi. Huống chi Tô Minh cũng không hoàn toàn vô tội. Lý do Ngu Chiêu phản ứng mạnh như vậy tất nhiên liên quan đến ký ức kiếp trước. Khi mối quan hệ giữa nàng và Diệp Tụng Tâm dần trở nên căng thẳng, năm vị sư huynh cũng hoàn toàn quay lưng, thái độ đối với nàng từ lãnh đạm trở thành chán ghét, cuối cùng không ngần ngại ra tay đánh đập. Tô Minh từng lấy cớ chỉ dạy mà đá gãy ba cái xương sườn của nàng.
Vậy nên khi “hại” Tô Minh, Ngu Chiêu không cảm thấy chút áy náy nào.
Tô Minh không ngốc, ngay lập tức nhận ra Ngu Chiêu đang muốn thừa cơ đòi nợ. Từ góc độ tình cảm, hắn muốn cứng rắn từ chối yêu cầu vô lý của nàng. Nhưng lý trí lại mách bảo rằng nếu hôm nay không làm im miệng Ngu Chiêu, Chu Kim Việt chắc chắn sẽ không để hắn yên. Mà Chu Kim Việt là đại đệ tử của tông chủ đương nhiệm, cũng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí tông chủ kế nhiệm. Đắc tội với nàng, dù có được sư tôn che chở, cuộc sống của Tô Minh cũng không dễ dàng.
Hắn nhẫn nhịn, cuối cùng nuốt trọn cơn giận trong lòng, “Chu sư tỷ, ta muốn nói chuyện riêng với Ngu Chiêu.”
Chu Kim Việt cau mày, định thay Ngu Chiêu từ chối, nhưng sau khi cân nhắc, nàng nhìn sang Ngu Chiêu, dùng ánh mắt hỏi ý kiến nàng. Ngu Chiêu không chút do dự gật đầu, “Được thôi.” Nàng đã đoán được Tô Minh muốn nói gì. Đây chính là mục đích nàng đến đây.
Tô Minh lớn tiếng gọi: “Lão Lưu!” Quản sự Lưu cúi mình, cười nịnh bợ tiến tới, “Tô thiếu gia.”
“Thay ta tiếp đãi Chu sư tỷ, ta muốn lên lầu nói chuyện với tiểu sư muội của mình, nói kỹ từng chút một.” Khi nói câu cuối, giọng hắn nặng nề, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Ngu Chiêu chẳng để ý đến sự đe dọa trẻ con của hắn, nói vài câu với Chu Kim Việt rồi cùng Tô Minh đi lên lầu hai.
“Tô thiếu gia…” Đám tán tu đứng trên cầu thang, vừa không muốn đắc tội với Tô Minh, vừa muốn xem kịch hay, chân như mọc rễ tại chỗ.
“Cút hết đi!” Tô Minh nào có nhượng bộ, nổi giận đuổi họ đi, sau đó mặt mày cau có bước vào một căn phòng trên lầu hai. Ngu Chiêu theo sau.
“Ngu Chiêu, ta rốt cuộc đắc tội gì với muội! Sao muội lại hại ta như vậy!” Vừa vào phòng, Tô Minh liền nổi giận chất vấn. Hắn thực sự rất bực tức và cũng rất khó hiểu!
Ngu Chiêu rất tán đồng quan điểm của đại sư huynh, tu sĩ nên chú trọng rèn luyện bản thân, ít phụ thuộc vào linh thạch, đan dược và các công cụ hỗ trợ khác, vì thế nàng không quá coi trọng vật ngoài thân. Mỗi lần Tô Minh lấy cớ mượn linh thạch, hắn chưa bao giờ ra về tay không. Nhưng hôm nay Ngu Chiêu như bị ma nhập, không chỉ từ chối yêu cầu của hắn mà còn đến tận Bát Bảo Trai đòi nợ! Đây có phải là tiểu sư muội nhút nhát, không có chính kiến trước kia không?
Hắn càng nhìn càng nghi ngờ, trong đầu bất chợt nảy ra một ý nghĩ đáng sợ. Không lẽ Ngu Chiêu bị lão quái keo kiệt nào đó đoạt xá rồi sao?
Nhưng trước sự chất vấn của Tô Minh, Ngu Chiêu chỉ đáp lại bằng hai chữ: “Trả tiền!” Cả vốn lẫn lãi. Tốt nhất là trả hết một lần.
Tô Minh bị chặn lời, nghẹn một lúc, cuối cùng mặt đỏ bừng, miễn cưỡng nói: “Ta không có tiền.”
Hắn thật sự không có tiền. Hắn có thân phận hoàng tộc, nhưng trong giới tu chân, hoàng tộc chẳng có giá trị gì. Vàng bạc phàm giới ở đây cũng chỉ là đống sắt vụn.
Ngu Chiêu nói: “Vậy trước hết trả lại cho ta mười khối linh thạch trung phẩm huynh lấy từ Công Đức Đường hôm nay.”
“Không được.” Tô Minh lập tức từ chối, nói lý lẽ: “Số linh thạch đó để mua lễ nhập môn cho tiểu sư muội, không thể động vào.”
Ngu Chiêu suýt bật cười vì tức giận. Dùng linh thạch của nàng để mua quà cho Diệp Tụng Tâm? Tô Minh đúng là biết lấy hoa thơm cúng Phật. Nhưng Ngu Chiêu đã dự liệu trước điều này, nàng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trữ vật trên tay Tô Minh, nói: “Không có tiền thì dùng đồ đền nợ.”
Mục tiêu thật sự của nàng chưa bao giờ là số linh thạch bị mượn, mà là những món đồ trong nhẫn trữ vật của Tô Minh. Với việc có thêm ký ức của một kiếp trước, nàng phải tận dụng triệt để cơ hội này, không thể lãng phí cơ duyên.
Nghe yêu cầu của Ngu Chiêu, Tô Minh ngẩn người, đôi mắt hiện lên vẻ không nỡ. Trong nhẫn trữ vật của hắn, ngoài những thứ do tông môn và sư tôn ban tặng, còn có những vật kỳ lạ mà hắn đã thu thập trong nhiều năm qua. Giá trị của chúng có cao có thấp, nhưng điều quan trọng nhất là công sức và tình cảm mà hắn đã bỏ ra.
“Tiểu Chiêu à…” Tô Minh cố gắng nài nỉ lần cuối.
Ngu Chiêu gõ hai lần lên bàn, vẻ mặt thoáng chút khó chịu: “Tam sư huynh, Chu sư tỷ vẫn đang đợi ta dưới lầu.”
Ý bảo hắn đừng nhiều lời nữa.
Mặt Tô Minh khi xanh khi trắng, cuối cùng khi thấy Ngu Chiêu bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn và có ý định rời đi, hắn đành cắn răng đồng ý. Hắn lấy ra nửa số đồ quý giá của mình, lần lượt bày trước mặt Ngu Chiêu, rồi nói bằng giọng điệu như sắp đi vào chỗ chết: “Muội chọn một món đi.”
“Một món?” Ngu Chiêu nhếch mép cười, trong mắt không chút ý cười: “Tam sư huynh, ta chỉ hỏi huynh một câu, trong đống này có món nào trị giá sáu trăm chín mươi tám viên linh thạch trung phẩm không?”
Tô Minh ấp úng không ra lời, rồi im bặt. Thấy hắn yên lặng, Ngu Chiêu bắt đầu nghiêm túc xem xét những món đồ mà hắn mang ra. Phải công nhận rằng Tô Minh có nhãn lực phi phàm, những món đồ mà hắn thu thập ít nhiều đều có giá trị riêng.
Trong đó, một chiếc lông vũ rực rỡ sắc màu lập tức thu hút sự chú ý của Ngu Chiêu. Chiếc lông này được Tô Minh mua với giá cao, không bị nước lửa xâm hại, không dính chút bụi trần. Dù chỉ để làm vật trang trí, cũng đủ khiến người ta cảm thấy đáng giá
. Nhưng chỉ có Ngu Chiêu mới biết rằng chiếc lông này thực ra lai lịch rất lớn. Kiếp trước, Tô Minh nhờ vào chiếc lông này mà kết giao được với tộc Bạch Khổng Tước ở Linh Sơn, từ đó giúp Diệp Tụng Tâm thu về lông khổng tước trắng để luyện khí.
Còn có một chiếc mai rùa đen nhỏ cỡ bàn tay nằm ở góc dưới bên phải, thật ra là bảo vật do một cao nhân tinh thông thuật toán từ ngàn năm trước luyện chế.
Chờ đã.
Liên tiếp nhận ra mấy món bảo vật danh tiếng đời trước, Ngu Chiêu ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi sóng. Lúc này nàng mới thật sự nhận ra nhãn lực và vận khí phi phàm của Tô Minh. Là một người nổi tiếng với cái danh “đùi vàng” tại thị trấn Ngũ Hành, Tô Minh đã xem qua vô số vật phẩm, nhưng hắn lại có thể lựa chọn ra bảo vật từ đống phế liệu, sau đó bỏ túi. Thảo nào trên người Diệp Tụng Tâm có nhiều pháp khí như vậy, còn được gọi là “Mỹ nhân nhiều bảo vật”, Tô Minh đã góp công không nhỏ!