Tạ Ngạn Phỉ đi đến chỗ hẹn Chi Vân Trai, bước vào Trúc các. Ảnh Thanh vừa đóng cửa ra bên ngoài trông coi, y đã không kịp chờ đợi vội hỏi, “Là cô nương nhà nào vậy?”
Biết được mục tiêu tiếp theo, ngày bắt Vu Dung Lang cùng Ngụy di nương đền tội cũng không còn xa nữa.
Khi Bùi Hoằng biết mục tiêu tiếp theo, đồng thời cũng biết “hái hoa tặc” vụng trộm với Ngụy di nương rốt cuộc là ai. Không chỉ có Ảnh Thanh không nghĩ tới, mà cả Bùi Hoằng cũng căn bản không nghĩ tới vậy mà sẽ là Vu Dung Lang.
Nhị công tử phủ Thừa tướng, nhắc tới Vu Dung Lang, người này còn là biểu huynh của Ngũ hoàng tử.
Bùi Hoằng nghĩ đến cảnh gặp Tạ Ngạn Phỉ ở Xuân Phong Lâu, chẳng lẽ khi đó Ngũ hoàng tử cũng đã biết Vu Dung Lang chính là hái hoa tặc, cho nên mới cố ý đi theo Vu Thành Kha đến thanh lâu, cố ý đến gần Vu Dung Lang để hỏi dò tin tức?
Nghĩ tới đây, ấn tượng của Bùi Hoằng đối với Tạ Ngạn Phỉ tốt hơn, giờ phút này nghe được Tạ Ngạn Phỉ hỏi, giọng nói càng thêm ôn nhu: “Là thiên kim nhà Lưu viên ngoại bên ngoài thành mười dặm, nghe nói từ nhỏ nuôi ở trong phòng, là mỹ nhân nổi danh mười dặm, cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ, không hề thua kém quý nữ đại gia.”
Phỏng đoán bị Vu Dung Lang nhớ thương cũng bởi vì danh tiếng này.
Tạ Ngạn Phỉ cắn răng nghiến lợi: “Đúng là đồ không bằng cầm thú.” Y mắng xong nghĩ đến nếu Ảnh Thanh đã nghe góc tường, nói không chừng cũng biết là người nào, thấp giọng ho khan một tiếng, “Thế tử à, ta không nói cho ngươi trước, ngươi không trách ta chứ? Thật sự là hình tượng bên ngoài của Vu Dung Lang quá tốt, nếu ta nói trước, chắc chắn các ngươi không tin, cảm thấy ta nói bậy.” Nhỡ may mà không giúp y đi giám thị, y đúng là không tìm được người khác có thể nhờ vả.
Trải qua mấy ngày quen biết, còn có biết được bí mật của nhau, Tạ Ngạn Phỉ có loại ảo giác đã ở cùng một con đường với Bùi thế tử, loại ảo giác này để cho y đặc biệt tín nhiệm, cũng thân cận với Bùi thế tử hơn một chút.
Bùi Hoằng cười cười: “Vương gia nói như vậy chính là khách khí, Vương gia làm chuyện tốt. Bùi mỗ không giúp được quá nhiều, ngược lại là tiếc nuối không thể giúp được Vương gia.”
Tạ Ngạn Phỉ xua tay: “Người nào nói vậy? Lần này nếu không phải Thế tử cho ta mượn Ảnh Thanh, sợ là lại có một cô nương vô tội hy sinh.”
Bùi Hoằng mắt không thấy đường, nhưng lỗ tai có thể nghe được thứ mà người ngoài nghe không ra, hắn có thể cảm giác được Tạ Ngạn Phỉ nói những lời này rất chân thành, y thật sự muốn cứu người.
Đã rất lâu rồi hắn chưa từng nghe đến hai chữ cứu người, trong năm năm quá khứ, từ khi đại ca mất, sau đó là hắn xảy ra chuyện, điều hắn nghe được nhiều nhất chính là những người đó vì quyền thế mưu lợi mà không tiếc hại người, chất đống xương trắng lên đường mình muốn trèo lên.
Ánh sáng dưới đáy mắt Bùi Hoằng càng thêm nhu hòa: “Tiếp theo Vương gia định làm gì?”
Tạ Ngạn Phỉ lấy bản đồ trong ngực ra, lần này không chỉ là bên trong thành, còn có thành trấn gần đó.
Vu Dung Lang muốn ra tay, đương nhiên sẽ không chạy quá xa, cho nên y chuẩn bị bản đồ không quá xa kinh thành, vừa vặn có thể sử dụng đến.
Y mở bản đồ ngoài thành ra nghiêm túc nhìn một chút, “Ta định đi Lưu gia một chuyến, cứu Lưu cô nương.” Chẳng qua y cần một lý do để ra ngoài thành.
Cho nên y đang nhìn bốn phía xem có sản nghiệp của y hay không, hoặc là chỗ nào đó có thể có lý do để đến. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tạ Ngạn Phỉ vừa nói vừa tìm được một sơn trang có suối nước nóng trên núi không xa trấn mà Lưu viên ngoại ở, ánh mắt liền sáng: “Có rồi!” Mắt y lấp lánh ngẩng đầu nhìn Bùi Hoằng. Nếu đã kéo Bùi thế tử xuống nước, đã mắc nợ mấy lần nên y cũng không khách sáo nữa, “Thế tử à, không biết bên cạnh ngươi trừ Ảnh Thanh ra, có còn tiểu cô nương nào có thể tin tưởng không? Dung mạo tốt một chút, xinh đẹp một chút.”
Bùi Hoằng nghe giọng nói mang theo mấy phần tung tăng gần trong gang tấc, không nhịn được lắc đầu, không biết làm sao mà cười: “Vương gia, phải nói đến tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp, bên người Vương gia hẳn nhiều hơn chứ?”
Tạ Ngạn Phỉ ho khan một tiếng: “Sao có thể, Thế tử cũng biết hình tượng ta không tốt, đệ nhất xấu xí cũng không phải là hư danh, nào có tiểu cô nương nào nguyện ý ở cùng ta? Trong phủ có không ít nha hoàn, nhưng không có ai lớn lên quá xuất sắc.”
Vu Dung Lang có mắt chọn người, gã chưa thấy Lưu cô nương, đương nhiên người để dẫn gã ra phải có dung mạo tương tự, nếu không Vu Dung Lang nấp trong bóng tối nhìn một cái liền vứt bỏ, đến lúc đó còn dẫn sói vào nhà thế nào?
Cho nên Tạ Ngạn Phỉ vốn gửi hy vọng ở trên người Bùi thế tử.
Bùi Hoằng lắc đầu: “Bên cạnh ta đều là nam nhân, nữ tử… rất ít.”
Phải nói là gần như không có.
Tạ Ngạn Phỉ há miệng định hỏi làm sao có thể, sau đó nhớ tới trong sách hình như đề cập tới một câu, Bùi thế tử không có con nỗi dõi, y còn tưởng rằng thế nào cũng phải có vài hồng tụ thiêm hương chứ? Nhưng suy nghĩ một chút cũng phải, mặc dù hắn mù mắt nhưng là Thế tử, nếu như sinh hạ con cháu, vị trí Thế tử cũng không rơi vào người con trai do kế mẫu sinh ra, kế mẫu kia của hắn chỉ mong hắn không có con nỗi dõi, chắc cũng sẽ không sắp xếp.
Tạ Ngạn Phỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Bùi thế tử, thật là phí phạm gương mặt này, lại giống như y vậy, đều không có nhân duyên với nữ nhân.
Vấn đề là bây giờ rất khó khăn, mặc dù y có thể để chọn tỳ nữ xinh đẹp, nhưng vấn đề là… không tín nhiệm được, y cũng không dám phái người như vậy đi.
Tạ Ngạn Phỉ gục đầu xuống bàn thấp: “Chúng ta phải làm sao đây? Hai người chúng ta đều cô đơn, không có tỳ nữ có thể tin, vậy làm sao giả thành Lưu cô nương dẫn Vu Dung Lang mắc câu đây.”
Bùi Hoằng nghe giọng nói héo rũ của Tạ Ngạn Phỉ, có lòng mà không có sức. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vô Ảnh tông đều là nam nhân, theo dõi hỏi dò tin tức hắn tuyệt đối không nói hai lời, nhưng nữ nhân… hắn đúng là thương mà không giúp được gì.
Tạ Ngạn Phỉ than thở một tiếng, cũng không có biện pháp khác, dứt khoát ngồi dậy rót nước cho hai người, vừa ực một hớp, sờ mặt mình một cái, chỉ thấy thịt tròn vo, không cần nhìn những cái đốm đen đã biết được có bao nhiêu xấu xí.
Y không nhịn được nghĩ đến mặt thật của mình, nếu vẫn còn khuôn mặt trước khi xuyên tới, y còn có thể nhẫn nhịn thử giả gái một lần, bảo đảm để cho Vu Dung Lang kia ngoan ngoãn mò tới.
Nhưng bây giờ lại có dáng vẻ kia, đừng nói kẻ có ánh mắt cao như Vu Dung Lang, cho dù là heo nái cũng không dụ được, nhìn thấy y còn muốn chạy, sợ vãi linh hồn.
Tiếng thở dài của Tạ Ngạn Phỉ khiến động tác uống trà của Bùi Hoằng ngừng một lát, ngửa tai lắng nghe: “Vương gia sao vậy?”
Tạ Ngạn Phỉ cảm khái: “Nếu ta đẹp hơn một chút thì tốt.”
Bùi Hoằng sửng sốt, ngay sau đó không nhịn cười được, ôn tồn trấn an nói: “Vương gia, có lúc tấm lòng đẹp còn quan trọng hơn vẻ ngoài.” Hắn cho là Tạ Ngạn Phỉ nhớ tới thế gian nói y xấu xí nên khổ sở trong lòng.
Tạ Ngạn Phỉ không khỏi nhìn nước trong cốc, có ý muốn giãy giụa một chút, kết quả… chỉ thấy một cái cằm đầy thịt.
Tạ Ngạn Phỉ dứt khoát từ bỏ: “Thế tử nói có lý.”
Nếu lúc này có thể ban cho y một tiểu nương tử vừa trung thành vừa có võ công, vóc người đẹp còn thon gọn cộng thêm dung mạo xinh đẹp thì tốt.
Ngay lúc Tạ Ngạn Phỉ đang cảm khái, Ảnh Thanh ngoài bên ngoài gõ cửa: “Chủ tử, Vương gia, có cần thêm nước trà không?”
Tạ Ngạn Phỉ uống ừng ực ừng ực hết chén nước, quơ quơ bình trà trống rỗng: “Đi vào đi vào, rót thêm đi.”
Ảnh Thanh sợ bọn họ nói chuyện quan trọng, tự mình xách bình trà, bảo chưởng quỹ rời đi rồi đưa vào.
Mà Tạ Ngạn Phỉ nghe được tiếng cửa mở thì lơ đãng nhìn sang, lúc nhìn thấy dáng người của Ảnh Thanh, không nhịn được nheo mắt lại, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, ngồi ngay ngắn lại, nhìn Ảnh Thanh càng ngày càng đến gần, đôi mắt đen tỏa sáng rực rỡ: Trung thành, thân thủ tốt, vóc người thích hợp…
Nhất định chính là thí sinh hoàn mỹ!
Đến lúc nhìn thấy khuôn mặt không thể bình thường hơn của Ảnh Thanh, đôi mắt sáng chói của Tạ Ngạn Phỉ ảm đạm đi: Chỉ tiếc, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ kém mỗi gương mặt.
Đáng tiếc…
Ảnh Thanh tới rót nước trà, đoạn đường này bị Tạ Ngạn Phỉ nhìn mà cả người thấy sợ hãi, vốn là ban đầu Vương gia nhìn chằm chằm hắn ta giống như nhìn một miếng thịt thượng hạng, ngay sau đó chính là mặt đầy u oán, hắn ta run lập cập: “Vương gia, sao vậy? Tiểu nhân có gì không đúng sao?”
Tạ Ngạn Phỉ tiếc nuối lại nhìn Ảnh Thanh một cái, không nhịn được cảm khái nói: “Ảnh Thanh à, nếu ngươi có thể lớn lên đẹp một tí xíu thì tốt rồi.”
Dưới chân Ảnh Thanh lảo đảo: Vương gia, ngài nhìn mặt mình mà vỗ ngực nói hắn ta lớn lên khó coi thử xem?
So sánh với Ngũ hoàng tử, hắn ta đẹp hơn rất nhiều được không!
Nhưng Ảnh Thanh cũng không dám nói, hắn ta đến gần rót nước trà, nói: “Vương gia à, tiểu nhân làm nô tài, cần xinh đẹp như vậy làm gì, hơn nữa, phải nói đẹp mắt, toàn bộ nước Đại Tạ nào có ai đẹp hơn chủ tử?” Không phải hắn ta tự khen, gương mặt này của chủ tử, coi như không nhìn được, vẫn có thể dẫn đầu Đại Tạ.
Tạ Ngạn Phỉ vốn đang nằm ở chỗ đó, nghe được một câu này thì quay mặt nhìn về phía đối diện, thấy được khuôn mặt đẹp như ngọc của Bùi thế tử.
Lúc này Bùi Hoằng đang rũ mắt cầm một chén trà thổi nhẹ, lông mi dài buông xuống, ánh sáng chiếu vào gò má hắn, cả người như đang sáng lên. Đại khái là nhận ra được ánh mắt của Tạ Ngạn Phỉ, Bùi Hoằng giương mắt, một đôi mắt phượng đen cong cong, chỉ lơ đãng một cái đã khiến Tạ Ngạn Phỉ không nhịn được giật mình, y nhìn chằm chằm Bùi Hoằng thiếu chút nữa quên mất phản ứng.
Chờ lấy lại tinh thần, đôi mắt Tạ Ngạn Phỉ sáng lên, y đột nhiên tiến lên, cách một cái bàn nắm lấy tay Bùi Hoằng: “Thế tử à, sao ta lại quên mất ngươi chứ?”
Ảnh Thanh không nghĩ tới Ngũ hoàng tử một lời không hợp liền động tay, “Vương gia!”
Tạ Ngạn Phỉ quá kích động, mặc dù Bùi thế tử không nhìn được, chiều cao cũng không thích hợp, nhưng chỉ cần khuôn mặt này trải qua tay y trang điểm một phen, thật sự còn thích hợp hơn bất kì nữ tử nào khác.
Đến lúc đó đeo một cái khăn che cục xương ở cổ họng đi, chỉ lộ ra một đôi mắt, chỉ bằng một đôi mắt, y cũng tin tưởng bảo đảm có thể khiến Vu Dung Lang cắn câu.
Bùi Hoằng vốn đang uống trà, đột nhiên tay trái bị nắm, hắn còn chưa lấy lại tinh thần lúc được hai tay thịt mềm mại của đối phương bọc lấy, đã nghe được câu này, “Hửm?” Không phải hắn vẫn luôn ở đây sao?
Tạ Ngạn Phỉ không nhìn Ảnh Thanh, nhưng ánh mắt hừng hực cháy nhìn chằm chằm Bùi Hoằng: “Thế tử à, ngươi xem chúng ta muốn cứu người, hơn nữa để lấy được chứng cứ xác thực bắt Vu Dung Lang, cho nên chúng ta đã sẵn sàng hết chỉ thiếu một vị cô nương thôi!”
Bùi Hoằng không rõ: “Cho nên?”
Tạ Ngạn Phỉ chột dạ cười một tiếng: “Nhưng không phải rất khó tìm người trung thành tận tâm sao? Cho nên ta muốn tìm một nam nhân đóng vai Lưu cô nương, nhưng mà… dáng vẻ không đủ, Nhưng! Ảnh Thanh đã nhắc nhở ta! Còn có ai có thể thích hợp hơn Thế tử ngươi chứ? Cho nên! Thế tử! Giúp một chuyện, chỉ một lần, một lần là được! Ngày sau ta sẽ báo đáp ngươi!”
Bùi Hoằng: “…”
Một bên Ảnh Thanh như thấy sấm sét giữa trời quang, Vương gia có ý gì? Y lại, lại dám để cho chủ tử… giả gái?!
Hơn nữa lời này còn là do hắn ta móc nối ra?
Hắn ta có thể thu câu khen chủ tử đẹp mắt vừa rồi về không?