Cho dù Tạ Ngạn Phỉ có tiếc giá trị hảo cảm cũng vô ích, nếu y không tìm một chút chuyện cho Nguỵ di nương, sao có thể rảnh tay để lên kế hoạch với Vu Dung Lang, lừa hai người kia vào tròng chứ?
Nếu không lừa vào tròng được, dựa vào hình tượng bên ngoài của hai người này, cho dù có nói ra bọn họ một người là nương tử lòng dạ ác độc, một người là hái hoa tặc ra vẻ đạo mạo, ai sẽ tin?
Nhưng cùng tính kế hai người một lượt, Tạ Ngạn Phỉ không làm nổi, cũng tạm thời không có bản lĩnh này, chỉ có thể làm từng cái một.
Trước mắt thì xem Cát Văn Phong có năng lực như thế nào, có thể nhốt Ngụy di nương ở Hình bộ bao lâu mới có thể vô tội thả ra.
Người ở đây đều có tâm tư khác nhau, trên mặt Ngụy di nương không thể hiện ra gì cả, sắc mặt của Tuyên Bình Hầu thật đen, những người còn lại thì cẩn thận dè dặt, hoàn toàn không ngờ Cổ ma ma bình thường hoà ái dễ gần lại dùng thủ đoạn hiểm độc sát hại Diệu Linh, nhất là người tiếp xúc nhiều với Cổ ma ma, trong lòng càng nghĩ càng sợ.
Cát Văn Phong đang chờ dẫn người đi, nhất thời hắn ta không có thời gian nghĩ gì khác.
Tạ Ngạn Phỉ thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành thì đứng lên, vươn vai một cái. Chẳng qua là lơ đãng liếc một cái, liền đối diện với ánh mắt tò mò của Đỗ Hương Vũ cách đó không xa.
Động tác vươn vai của y ngừng một lát, trong lòng suy nghĩ, mình đây chính là có giúp Đỗ Hương Vũ một lần nha. Nếu không có y, tình huống bây giờ của nàng sẽ rất thảm, cho nên, tại sao giá trị hảo cảm không thể tăng lên một chút chứ?
Đỗ Hương Vũ đối diện với tầm mắt của Tạ Ngạn Phỉ, vội vàng cụp mắt xuống.
Chẳng qua là vặn tay, trong lòng có chút không yên.
Tạ Ngạn Phỉ không nghe thấy âm thanh mong đợi trong đầu, y nhún vai, chào hỏi Cát Văn Phong rồi nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt buồn rầu của Tuyên Bình Hầu.
Y vừa rời đi, Đỗ Hương Vũ giống như là quyết định cái gì đó, cũng hành lễ lấy cớ đi về trước.
Tạ Ngạn Phỉ vừa lắc lư đi ra khỏi sân, sau lưng có tiếng bước chân vội vã chạy tới, y quay đầu nhìn, phát hiện là nữ chính Đỗ Hương Vũ liền nhướng mày, đứng lại: “Đỗ Tam cô nương?”
Đỗ Hương Vũ liếc nhìn Tạ Ngạn Phỉ thật nhanh, lại cúi đầu xuống, cũng không đến gần: “Chuyện hôm qua… đa tạ Vương gia.”
“Ồ, Bổn vương làm cái gì sao?” Tạ Ngạn Phỉ cũng không thừa nhận, chắc nữ chính cũng chỉ nghi ngờ trong lòng mà không xác định.
Đỗ Hương Vũ không ngu ngốc, lúc đó đúng là Diệu Linh dẫn nàng đi là muốn làm cái gì đó, lời Đỗ Hương Ly hô lên chính là chứng cứ, nàng ta nhất định muốn Diệu Linh dẫn nàng đi để tính kế nàng và Húc vương.
Nhưng cuối cùng lại chuyển nguy thành an.
Hôm qua Đỗ Hương Vũ bị dọa sợ, buổi tối nằm suy nghĩ một đêm, điều không đúng duy nhất chính là lúc ấy nàng ở sau núi giả bị che miệng đút đồ. Lúc ấy nàng còn tưởng rằng mình gặp phải vô lại, nhưng sau khi tỉnh lại thân thể cũng không có gì khác thường, vốn cảm thấy kỳ quái, sau đó lại nằm trên giường cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân hậu quả một chút.
Nàng đại khái nghĩ đến một loại khả năng.
Quả thật, chẳng biết sao Đỗ Hương Ly lại muốn tính kế nàng với Húc Vương, cho nên tình dược của Húc vương chắc cũng là do Đỗ Hương Ly gây ra, để gia đinh dẫn Húc vương đến vườn hoa trước, nàng thì được Diệu Linh dẫn qua.
Nếu Đỗ Hương Ly dám hạ thuốc cho Húc vương, vậy chỗ nàng không thể không có, cho nên, nàng hoài nghi… Lúc mình đi theo Diệu Linh liền trúng thuốc, mà người che miệng nàng bắt đến sau núi giả, có lẽ là người của Húc vương, thứ lúc ấy đút cho nàng cũng không phải thứ không tốt gì, rất có thể là giải dược.
Lúc ấy độc trong người nàng được giải, sau đó hôn mê, vừa vặn tránh được việc Diệu Linh đến tiếp tục dẫn nàng đi, Diệu Linh không tìm được nàng bèn rời đi trước một bước.
Sau khi tỉnh lại, nàng cũng hoãn được việc đến đấy nên tránh thoát được một kiếp.
Cộng thêm hôm nay Húc vương nói ra chuyện mắt cá chân của Cổ ma ma, không hề giống với tin đồn trước kia, Đỗ Hương Vũ càng chắc chắn người hôm qua cứu nàng chính là Húc vương.
Nàng vốn đuổi theo để hỏi thăm, nhưng vào lúc này cũng không biết phải nói gì, nếu Vương gia không thừa nhận, cũng là tốt cho nàng, dẫu sao bị hạ dược như vậy, truyền đi cho dù không có gì, sợ là nàng cũng sẽ bị nói ra nói vào, không tốt cho danh tiếng.
Đỗ Hương Vũ nghĩ thông suốt, đánh bạo ngẩng đầu lên, cúi người với Tạ Ngạn Phỉ: “Không có gì, là thần nữ mạo muội. Thần nữ cung tiễn Vương gia.”
Tạ Ngạn Phỉ híp mắt, y vừa thu tất cả biểu tình của Đỗ Hương Vũ vào đáy mắt, nàng cuối cùng thoải mái thốt ra giọng điệu kia, xem ra đã nghĩ thông suốt rồi, nếu Đỗ Hương Vũ không nhắc đến hay vạch trần, vậy đã nhận phần ân tình này của y rồi.
Tạ Ngạn Phỉ toét miệng cười một tiếng: “Khách khí, Bổn vương cáo lui.”
Y xoay người đi ra ngoài, nhưng trong lòng lại dấy lên một chút hy vọng lần nữa, một bước, hai bước, ba bước…
Lúc đi tới bước thứ ba, trong đầu truyền tới một âm thanh:
[Nhận được giá trị hảo cảm +2 đến từ nữ chính, bởi vì thân phận nữ chính đặc biệt, giá trị hảo cảm gấp đôi, tổng giá trị hảo cảm là 2.]
Tạ Ngạn Phỉ: “???!!!”
Gấp đôi? Đúng là vai chính, ha ha ha, thân phận khác biệt cũng tốt!
Tạ Ngạn Phỉ cảm giác thân thể mình cũng bởi vì số 2 đó mà nhanh nhẹn lên không ít, nhanh như chớp đã biến mất dạng.
Ở sau lưng, Đỗ Hương Vũ vẫn luôn nhìn Tạ Ngạn Phỉ rời đi, nhìn thân thể kia mà không nhịn được cười một tiếng, Vương gia thật sự không giống như trong lời đồn, trước kia nàng đại khái cũng nghe nhiều những lời đồn đãi trông mặt mà bắt hình dong này rồi.
Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được áy náy tự trách, ngày sau nhất định phải nghĩ cách báo đáp Vương gia mới được.
Sau khi Tạ Ngạn Phỉ từ Tuyên Bình Hầu phủ đi ra, chỉ dẫn theo một Húc Nhất đi đến Chi Vân Trai.
Tối hôm qua y đã nghĩ, trên tay y không có người dùng được, cũng không tín nhiệm người khác, cho nên tạm thời không thể trắng trợn đi hẻm Hồ Đồng hỏi hôm qua có ai thấy Vu Dung Lang từng đi đến đấy không.
Nếu không thể trắng trợn đi thăm dò, chỉ có thể ra tay từ nơi khác.
Tạm thời y vẫn chưa nghĩ ra, nhưng vẫn cần phải tìm kiếm ở mấy ngõ hẻm lân cận.
Nhưng hẻm Hồ Đồng là đất ăn mày dân nghèo tụ tập, y đường đường là một Vương gia, nếu muốn đến đó thì cần một lý do hợp lý. Cho nên, y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng từ trong trí nhớ của nguyên thân gạt ra một thứ ít nhất có thể gọi là lý do.
Chính là ăn.
Nguyên thân ban đầu chắc nịch như vậy là bởi vì trúng độc, nhưng bản thân y không biết, có một khoảng thời gian còn đặc biệt cố gắng ăn ít để gầy đi, đỡ rước lấy sự chê bai không cách nào coi nhẹ trong mắt các quý nữ.
Kết quả dĩ nhiên là vô dụng, không chỉ không gầy xuống ngược lại bởi vì trúng độc mà càng ngày càng mập hơn.
Cuối cùng nguyên thân dứt khoát tự sa ngã.
Y thích ăn một loại điểm tâm, chính là thứ độc nhất ở Chi Vân Trai, chẳng qua là trước kia y để cho người trong phủ đi mua, y chưa hề đi bao giờ.
Tạ Ngạn Phỉ đã điều tra địa hình trong Đô Thành nước Đại Tạ, Chi Vân Trai này cách hẻm Hồ Đồng một con đường, một bên là nơi phồn hoa kiêu xa dâm dật; một bên lại là nơi hấp hối giãy giụa.
Sáng sớm Tạ Ngạn Phỉ đã dặn dò quản gia không cần đi Chi Vân Trai, y đi từ Hầu phủ ra sẽ đích thân đi nếm thử một chút.
Xe ngựa cách Tuyên Bình Hầu phủ không gần, đi gần nửa giờ mới đến Chi Vân Trai.
Tạ Ngạn Phỉ dẫn Húc Nhất đi vào, chưởng quỹ vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Tạ Ngạn Phỉ cùng với bộ dáng kia, cộng thêm Húc quản gia của Vương phủ mỗi ngày đều đến đây mua một phần điểm tâm đầu bảng, ông ta lập tức nhận ra, tự mình đi ra nghênh tiếp, có thể nói là rất nhiệt tình.
Vẻ mặt Tạ Ngạn Phỉ lạnh nhạt, trực tiếp đi lên tầng hai, Húc Nhất ở sau lưng phân phó: “Một phòng bao, gia nhà ta muốn thanh tĩnh một chút.”
Ánh mắt chưởng quỹ sáng lên: “Vương gia mời đi bên này, muốn nói đến thanh tĩnh, vẫn là tầng ba thanh tĩnh hơn, tầm nhìn cũng tốt, vừa vặn bây giờ bốn phòng bao Mai Lan Trúc Cúc chỉ có "Mai" còn trống, tiểu nhân đưa Vương gia đến đó nhé!”
Mặc dù điểm tâm ở Chi Vân Trai của bọn họ nổi danh, nhưng lại cách hoàng cung xa, những Vương gia quý nhân sẽ đến mua, nhưng sẽ không đích thân tới, cho nên hiếm thấy có một vị Vương gia, tự nhiên sẽ để ý nhiệt tình hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tạ Ngạn Phỉ gật đầu với Húc Nhất, chưởng quỹ lập tức dẫn bọn họ đi lên tầng ba.
Tạ Ngạn Phỉ vừa đi vừa nhìn, tầng ba này có bốn bao sương, hai cái đối nhau, chưởng quỹ dẫn bọn họ đến chỗ “Mai”, đối diện chính là “Lan”, bên cạnh là “Trúc” .
Cửa ra vào hai phòng "Lan", "Cúc" phía đối diện có không ít tuỳ tùng trông coi, trái lại phòng "Trúc" cạnh họ rất thanh tĩnh, không có một ai.
Tạ Ngạn Phỉ tò mò nhướng mi, theo lý thuyết nhìn thái độ này của chưởng quỹ, tầng ba hẳn phải đặc biệt chuẩn bị cho những người như bọn họ, người tới không giàu thì cũng sang, không có gã sai vặt hoặc tùy tùng trông nom, đó chính là tới một mình?
Vậy thì kỳ quái, những công tử này rất sợ chết, nhất là người có thân phận, chẳng lẽ không sợ tới một mình rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Lúc Tạ Ngạn Phỉ bước vào phòng bao, mới thuận miệng hỏi một câu: “Bao sương cách vách là ai? Tại sao không ai trông coi? Là tới một mình sao?”
Nếu như là người khác hỏi, chưởng quỹ có thể sẽ không nói, nhưng hiếm thấy Húc vương đến, ông ta có tâm tư lôi kéo lấy lòng Húc vương, suy nghĩ thân phận người cách vách kia một chút, hoàn toàn không có tính so sánh, ông ta hạ thấp giọng: “Vương gia, cách vách là Bùi thế tử của Trấn Quốc Công phủ, ngược lại không phải là một người, còn dẫn theo một người hầu, cùng ở bên trong, dẫu sao… đôi mắt Thế tử gia không quá thuận lợi. Thế tử gia mỗi tháng đều tới nơi này một chuyến, “Trúc các” này được giữ cho hắn quanh năm.”
“Hở?” Tạ Ngạn Phỉ vốn cũng chỉ là thuận miệng tò mò, lúc nghe thấy người được nhắc tới là ai, đáy mắt y sáng lên, Bùi thế tử?
Thật là quá đúng dịp, y đang muốn giải quyết xong chuyện bên này rồi đi ôm đùi Bùi thế tử – nhân vật phản diện tương lai, không nghĩ tới cơ hội sẽ tự chạy đến trước mặt mình.
Gần như ngay lập tức, trong đầu y hiện lên đủ lợi ích cho thế cục trước mắt đây, y muốn đến hẻm Hồ Đồng tra vài thứ, lại không thể quang minh chính đại, phải cần một lý do. Y muốn đến đây tìm một phen, hôm nay Bùi thế tử cũng ở đây, đột nhiên y nảy ra được một cớ.
Mặc dù sau này Bùi thế tử là một nhân vật phản diện lòng dạ độc ác, nhưng bây giờ hắn vẫn là một người tốt bụng hiền lành, sau đó hắc hóa chỉ vì xảy ra một vài chuyện, tạm thời còn chưa xảy ra, cho nên bây giờ tạo quan hệ tốt với Bùi thế tử, cũng không lo lắng sẽ bị mưu hại cái gì.
Tạ Ngạn Phỉ cũng hạ thấp giọng: “Nơi này cách Trấn Quốc Công phủ xa như vậy, sao Bùi thế tử biết đến nơi này?”
Chưởng quỹ nghĩ bốn phòng bao này của họ được cách âm rất tốt, cũng không lo lắng, nhỏ giọng hồi bẩm: "Huynh trưởng quá cố của Bùi thế tử thích bánh ngọt của tiệm chúng ta, thỉnh thoảng sẽ tới đây, mấy năm trước, sau khi Đại công tử không còn nữa, trước khi mắt của Bùi thế tử chưa gặp chuyện từng đến bao nơi này, mỗi tháng đều sẽ đến đây, tiểu nhân nghĩ Bùi thế tử trọng tình, đến để hoài niệm về huynh trưởng.”
Tạ Ngạn Phỉ ngẩn ra, không nghĩ tới sẽ là như vậy, ý tưởng lúc trước của y bị hai chữ “quá cố” làm rối loạn, y suy nghĩ một chút rồi phất tay: “Ngươi đi xuống trước đi, chờ lát nữa Húc Nhất sẽ nói cho ngươi biết cần chuẩn bị đồ ăn gì.”
Chưởng quỹ cũng không dám tiếp tục nói nhiều, rất nhanh đã rời đi.
Tạ Ngạn Phỉ ngồi xuống, tự mình rót một tách trà để uống, Húc Nhất ở sau lưng thu hồi lại động tác đưa tay muốn giúp đỡ, đứng đó chờ dặn dò.
Tạ Ngạn Phỉ vốn muốn mượn Bùi thế tử để đi hẻm Hồ Đồng một chuyến, nhưng người ta tới tưởng nhớ huynh trưởng, y làm như vậy quá không có đạo đức.
Nhưng quả thật Tạ Ngạn Phỉ không còn cách nào, Ngụy di nương chỉ ở Hình bộ cùng lắm là hai ngày, trong hai ngày này y phải tính toán giải quyết chuyện Vu Dung Lang, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Cuối cùng y vẫn khẽ cắn răng, không muốn bỏ qua cơ hội này, Vu Dung Lang gieo họa nữ tử nhà lành, y trừng trị Vu Dung Lang cũng coi là một chuyện công đức, đến lúc đó y ghi tạc công lao này lên người huynh trưởng quá cố của Bùi thế tử, có lẽ có thể tích đức để đời sau đầu thai vào nhà người tốt.
Mặc dù Tạ Ngạn Phỉ tự mình an ủi mình một phen, nhưng y vẫn xoắn xuýt. Cuối cùng, y khẽ cắn môi, bảo Húc Nhất đến hỏi thăm thử, nếu như Bùi thế tử đồng ý gặp y, y sẽ coi như hắn đồng ý, là do Đại công tử trong cõi u minh sắp xếp; nếu tâm trạng của Bùi thế tử không tốt, không nguyện muốn gặp y, vậy y sẽ nghĩ cách khác.
Tạ Ngạn Phỉ nghĩ thông suốt, ho khan một tiếng: “Húc Nhất à.”
Húc Nhất đứng ở đó nghe được một tiếng này, trong lòng lộp bộp một chút: “Vương gia?”
Tạ Ngạn Phỉ: “Ngươi đi cách vách hỏi một chút, Bổn vương còn chưa cảm ơn hôm qua hắn giúp Bổn vương một phen, đúng lúc gặp, Bổn vương muốn gặp mặt nói cám ơn, không biết Bùi thế tử có tiện không?”
Khóe miệng Húc Nhất giật một cái, vẫn là đàng hoàng đáp ứng, rất nhanh đã ra khỏi cửa hỏi.
Trong bao sương cách âm rất tốt, Tạ Ngạn Phỉ ở chỗ này căn bản không nghe được tiếng vang, chỉ có thể ở bên trong vòng tới vòng lui chờ đợi.
Mà trong bao sương Trúc bên kia, từ lúc Tạ Ngạn Phỉ đi theo chưởng quỹ đến cách vách, Bùi Hoằng đã chú ý tới, hắn là người tập võ, thính lực vốn tốt hơn người bình thường, cho nên cuộc đối thoại của chưởng quỹ và Tạ Ngạn Phỉ, hắn đều nghe được.
Hắn cũng nghe ra được, giọng nói của Tạ Ngạn Phỉ hân hoan như chim sẻ sau khi nghe thấy tên hắn, nhưng sau đó nghe thấy lý do từ chưởng quỹ, lại bảo ông ta lui xuống.
Bùi Hoằng cũng biết suy nghĩ trong lòng Tạ Ngạn Phỉ, y vừa nghe được là hắn, hiển nhiên là muốn nói chuyện cũ, sau đó nghe được hắn tới tưởng nhớ Đại ca, liền không muốn quấy rầy, điều này cũng khiến đáy lòng Bùi Hoằng kinh ngạc, đều nói Ngũ hoàng tử là một người thô tục, nhưng không ngờ tâm tư ngược lại rất tinh tế.
Chẳng qua là cách vách lại trầm mặc thật lâu, mới nghe được Tạ Ngạn Phỉ dặn dò một câu như vậy. Rõ ràng trong lòng hắn không thoải mái khi bị quấy rầy, nhưng cố tình lại không nhịn được tưởng tượng ra nội tâm xoắn xuýt của Ngũ hoàng tử, vừa muốn ôn chuyện, lại sợ quấy rầy.
Kết quả đắn đo nửa ngày, y vẫn cắn răng quyết định để người tới hỏi.
Khóe miệng hắn nhếch lên, tâm tình ngược lại không tệ.
Ảnh Thanh sau lưng hắn thấy một màn này thì thiếu chút nữa ngạc nhiên rớt cả mắt, Thế tử gia đối với Ngũ hoàng tử đúng là vị tha, ngày hôm qua đã hiếm thấy ra tay giúp đỡ, hôm nay nghe được Ngũ hoàng tử mượn cớ lại không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười?
Không bình thường, quá không bình thường.
Ảnh Thanh không dám lắm mồm hỏi, hôm nay chỉ có một mình hắn ta đi theo, tông chủ tâm tư quỷ quyệt hay thay đổi, không thích nhất là người lắm mồm đoán bậy bạ.
Không bao lâu, cửa phòng bao vang lên tiếng gõ, quả nhiên Ảnh Thanh trông thấy tông chủ của mình nhấc tay, bảo hắn ta đi mở cửa, kèm thêm một động tác tay mang ý đồng ý.
Húc Nhất tới hỏi, không nghĩ tới tùy tùng của Bùi thế tử đã trực tiếp đồng ý, hắn ta trở về bẩm báo, lúc đi tới cửa mới nhớ, người hầu này chưa từng hỏi ý của Bùi thế tử? Hay là, vào lúc hắn ta không thấy được, Bùi thế tử đã đồng ý rồi?
Húc Nhất lắc đầu một cái, không nghĩ ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, trở về bẩm báo với Tạ Ngạn Phỉ.
Tạ Ngạn Phỉ sau khi nghe xong thì trầm mặc, nghiêm túc gật đầu, còn đáp lễ. Đây chính là vận mệnh, đợi y chơi chết Vu Dung Lang rồi, sẽ tính phần công đức này lên người của Bùi Đại công tử.
Trong lòng không có áp lực, Tạ Ngạn Phỉ vui vẻ đi sang cách vách.