Tạ Ngạn Phỉ vừa nghe dò hỏi vừa mơ màng muốn ngủ, chờ Cát Văn Phong hỏi xong đám người làm này, kết quả dĩ nhiên là… Không tiến triển chút nào.
Gã sai vặt này hôm qua là lần đầu thấy Trịnh thượng thư, không có động cơ, cũng không có khả năng là hung thủ giết người, tính khả thi rất thấp.
Sắc mặt Cát Văn Phong khó coi, hắn ta xoa mi tâm, ngày hôm qua đã tra xét chủ tủ các phủ, lúc ấy là thọ yến của lão phu nhân, nữ quyến cùng nam quyến tách ra, bên nam quyến uống rượu tương đối loạn, phía nữ quyến hơi thanh tĩnh, trong canh giờ Trịnh thượng thư bị hại cũng không có ai rời đi, cũng không có hiềm nghi.
Như vậy thứ nhất, tất cả manh mối về vụ án của Trịnh thượng thư đã bị chặt đứt.
Còn về hung khí, chỉ là một con dao găm chế tạo bình thường, không có chỗ gì đặc biệt, tùy tiện tìm một cửa hàng rèn là có thể mua được.
Tạ Ngạn Phỉ nhìn cái sân im ắng, biết xong hết rồi.
Vì vậy, y đặc biệt không biết ngại mà mở miệng: “Cát đại nhân à, ngươi này là không được rồi, vụ án Trịnh thượng thư thế nào? Tra được hung thủ là ai chưa?”
Ngực Cát Văn Phong đau thắt, sâu kín nhìn Tạ Ngạn Phỉ, nhưng không thể đắc tội nổi: “… Tạm thời chưa.”
“Tạm thời? Vậy cái tạm thời của ngươi nếu trong vòng mười ngày mà làm không xong, có phải án Bổn vương bị hạ độc ngươi liền mặc kệ không? Có phải Bổn vương sẽ khổ mà không biết kêu với ai hay không?”
Gân xanh trên trán Cát Văn Phong giật một cái: “Đương nhiên.. là không. Nếu bổn quan đã nhận vụ án của Vương gia, dĩ nhiên là sẽ tra.”
Tạ Ngạn Phỉ hài lòng cười một tiếng: “Vậy thì tra đi, bây giờ.”
“Ừ? Hả! Bây giờ?” Cát Văn Phong chợt nhìn sang, bây giờ hắn ta đang tra cái chết của Trịnh thượng thư! Vụ án của Húc vương hoàn toàn không thể so được với cái chết của Trịnh thượng thư biết không?
Tạ Ngạn Phỉ ngồi thẳng lên, “Cát đại nhân có ý gì vậy? Đâu phải bổn vương không cho ngươi thời gian điều tra? Có phải hôm qua ngươi đã tra rồi không? Mà sáng hôm nay, Bổn vương còn vất vả đợi với ngươi lâu như vậy, kết quả thì sao, ngươi không tra được cái gì hết. Nếu cái chết của Trịnh thượng thư không có đầu mối, tra của Bổn vương thì sao? Hay là ngươi xem thường vụ án Bổn vương bị hạ độc? Hay là… Ngươi muốn thiên vị ai?”
Tầm mắt của y chuyển sang Tuyên Bình Hầu vì hai vụ án mà tạm thời không đi ra ngoài.
Tuyên Bình Hầu nghe ra thâm ý, giận đến phồng mồm trợn mắt, nhưng hết lần này tới lần khác ông ta lại đuối lý, ngực phập phồng mấy cái, miễn cưỡng nhịn xuống: “Cát đại nhân… Nếu Vương gia đã nói như vậy, không bằng trước hết tra của Vương gia đi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhỡ may Húc vương không hài lòng một cái lại đi tố cáo, ông ta không chịu nổi.
Tạ Ngạn Phỉ toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng, càng khiến khuôn mặt kia đen hơn, “Cát đại nhân tự nhìn lại mình đi, ngươi còn chẳng thẳng thắng như Tuyên Bình Hầu. Phải như vậy, vì tránh hiềm nghi phải chủ động như vậy đó!”
Tuyên Bình Hầu: “…” Ông ta không tức, ông ta không tức.
Cát Văn Phong nhức đầu, hắn ta cảm thấy chắc chắn bát tự của hắn ta không hợp với Húc Vương, nếu không tại sao y cứ thích gây khó dễ cho hắn ta hoài vậy?
Nhưng Cát Văn Phong có thể làm gì bây giờ? Hắn ta chỉ đành tạm thời bỏ qua vụ án của Trịnh thượng thư, bắt đầu tra chuyện Húc vương bị hạ tình dược.
Một trong những khổ chủ Đỗ Hương Vũ cũng được dẫn tới.
Đã kiểm tra thi thể Diệu Linh, đúng là chết vì đuối nước, giờ tử vong là không lâu sau khi bọn họ chạy tới xem chuyện khôi hài của Ngũ hoàng tử.
Lúc ấy chư vị đại nhân đều đi xem kịch vui, cũng không có ai rời đi, đương nhiên loại bỏ hiềm nghi.
Không phải đại nhân khác, vậy cũng chỉ còn lại người làm hoặc là chủ tử của Tuyên Bình Hầu phủ là có hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng lúc ấy người đến người đi, ai cũng không nhớ được rốt cuộc là ai chúc rượu, cũng không có chỗ để tra.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể đặt hy vọng duy nhất lên cái chết của Diệu Linh.
Đỗ Hương Vũ nói tình huống lúc đó lại lần nữa, trải qua một đêm, nàng đã tỉnh táo không ít, càng nghĩ chi tiết càng cảm thấy chính là Đỗ Hương Ly muốn hại nàng, nhưng nàng không nghĩ ra nguyên nhân, rõ ràng quan hệ của nàng cùng Tứ muội vẫn luôn rất tốt, bình thường nàng cũng rất chăm sóc Tứ muội.
Sao Tứ muội lại muốn hại nàng, hủy danh dự của nàng chứ? Đây đối với nàng ta có ích lợi gì?
Bây giờ Đỗ Hương Ly bị giam ở Đại Lý Tự, mặc dù Ngụy di nương không nói gì, nhưng tối hôm qua phụ thân đã khiển trách nàng một trận, trong lòng Đỗ Hương Vũ rất bực bội.
Nhưng tính tình nàng nhu nhược, mẫu thân ăn chay niệm phật không để ý tới chuyện hậu trạch, Ngụy di nương được sủng ái, nàng lại mềm lòng, trước khi chuyện chưa tra rõ cũng không muốn oan uổng Tứ muội, sau khi đè nén hết cảm xúc xuống, Đỗ Hương Vũ thuật lại sự thật không trộn lẫn chút tình cảm cá nhân nào một lần nữa.
Đám người Cát Văn Phong nghe xong thì trầm mặc.
Cát Văn Phong lại xoa xoa mi tâm, rất đau đầu.
Ngũ hoàng tử bị bỏ thuốc không có chứng cứ, bây giờ người biết chuyện duy nhất sợ sẽ là Diệu Linh, nhưng Diệu Linh đã chết, chết không có ai đối chứng, cho dù có khả năng bị Đỗ Hương Ly tính kế là lớn nhất. Nhưng còn nhân chứng vật chứng, không có vật chứng, nhân chứng chết, chết không có ai đối chứng, cái này phải xử thế nào?
Cuối cùng chắc chắn là vô tội được thả ra.
Nhưng điều kiện đầu tiên là… Ngũ hoàng tử sẽ đồng ý như vậy sao?
Nếu hắn ta dám phán như vậy, thì với cái tính không sợ trời không sợ đất của Ngũ hoàng tử, sợ là y sẽ phá sập Hình bộ mất.
Huống chi, vụ án này đúng là nhiều điểm khả nghi, chỉ riêng việc Diệu Linh chết đã là không thích hợp rồi.
Tám chín phần mười là Diệu Linh bị người hại chết.
Lý do chính là sau khi Diệu Linh chết, vừa vặn gặp phải vụ án của Trịnh thượng thư, lúc ấy Vương gia làm ầm lên muốn vào cung, thi thể Diệu Linh và Trịnh thượng thư cũng bị mang đi cùng nhau, sau đó trở về nghiệm thi, canh giờ và trạng thái Diệu Linh chết cũng được ghi lại.
Giờ chết không nói, nhưng trước khi chết có vẻ như Diệu Linh đã kịch liệt giãy giụa, mặc dù kết luận là chết đuối, nhưng quá trình đáng để đắn đo.
Sau khi chết móng tay nàng ta bị gãy không ít, vết thương cùng với kẽ móng tay có không ít đát bùn, mười ngón tay gãy mất hai cái, trợn tròn mắt chết không nhắm mắt, bên hồ nước nàng ta rơi xuống có dấu vết giãy giụa kịch liệt, dấu vết cũng rất rõ ràng, hẳn là ngón tay cào ra để lại.
Nhưng điều này không thể chứng minh là nàng ta bị người ta đẩy xuống, rất có khả năng nàng ta rơi xuống rồi giãy giụa mạnh muốn bò lên, kết quả không lên được mà để lại những dấu này.
Nhưng vấn đề là nàng ta gãy hai ngón tay, con người đều có tiềm thức tự vệ, đau đớn sẽ khiến nàng ta tự động buông tay, không ai có thể cố chịu đựng đau đớn khi bẻ gãy mất hai ngón tay của mình.
Cho nên khả năng lớn nhất là có người muốn đẩy nàng ta xuống, sau đó nàng ta giãy giụa phản kháng dẫn tới dây dưa với người hại nàng ta, cuối cùng túm chặt lấy hung thủ rồi bị hung thủ bẻ gãy ngón tay đẩy mạnh xuống hồ chết đuối.
Những thứ này Cát Văn Phong đều biết, nhưng điểm chính là… Không có chứng cứ.
Tối hôm qua hắn ta đã tìm nha dịch kiểm tra người làm trong phủ, lúc Diệu Linh bị ngộ hại những người này đang làm gì, không chỉ có như vậy, hắn ta vì để nghiệm chứng suy luận của mình mà còn cho người kiểm tra cánh tay mỗi người làm trong phủ, cũng không thấy bất kỳ vết cào nào.
Lúc Diệu Linh chết không có ai có mặt, trên cánh tay cũng không có vết cào, điều này làm hắn ta không thể tìm ra người hiềm nghi có khả năng phạm tội.
Cát Văn Phong còn cảm thấy Tuyên Bình Hầu phủ này quá mức tà môn, chẳng lẽ sau khi gây chuyện Diệu Linh thật sự bị dọa rơi xuống nước tự mình giết mình sao?
Tạ Ngạn Phỉ nhìn sắc mặt này của Cát Văn Phong, vui vẻ: “Cát đại nhân à, vụ án này có thể không có ai hiềm nghi, hai vụ đều không có ai hiềm nghi, còn đều xảy ra ở Tuyên Bình Hầu phủ, điều này nói rõ cái gì?”
Cát Văn Phong không có đầu mối, không ngờ lại hỏi ngược lại thật: “Nói rõ cái gì?”
Tạ Ngạn Phỉ: “Nói rõ… Có người nói dối nha.”
Cát Văn Phong sâu kín nhìn y một cái, hắn ta không biết có người nói dối sao? Vấn đề là, không có chứng cớ! Không có chứng cứ!
Chẳng lẽ muốn hắn ta bắt lấy từng người, hỏi có phải ngươi nói dối hay không à?
Hết lần này tới lần khác những người này đều có người làm chứng, có thể chứng minh lúc ấy bọn họ không ở tại chỗ đó.
Chẳng lẽ hắn ta lại nghiêm hình tra tấn cho bằng được sao? Đến lúc đó đừng nói không tìm được, một khi bị truyền ra ngoài, dù có tìm được thì cũng bị nói thành đánh cho nhận tội. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cát Văn Phong lành lạnh liếc nhìn Tạ Ngạn Phỉ, đáy mắt thoáng qua cái gì đó, nếu Ngũ hoàng tử có giỏi thì tự tìm ra đi? Vì thế, Cát Văn Phong nổi giận nói: “Vương gia, không biết ngươi nhìn từ đầu tới đuôi có cao kiến gì không? Bổn quan rửa tai lắng nghe.”
Tạ Ngạn Phỉ chậm rãi mở miệng: “Cao kiến không có, thấp kiến thì có một cái. Nếu không thể chứng minh ai đang nói dối, vậy thì hỏi lại từng người đi.”
Gân xanh trên trán Cát Văn Phong nhảy lên: Hỏi từng người? Vương gia nói thì dễ dàng, làm lại lần nữa tốn bao nhiêu thời gian? Không chừng còn có kết quả như hôm nay.
Hoàng thượng chỉ cho hắn ta có mười ngày!
Tạ Ngạn Phỉ cũng không chờ Cát Văn Phong trả lời, quay đầu chuyển hướng sang Tuyên Bình Hầu sắc mặt cũng không hề dễ nhìn, chuyện xảy ra trong phủ ông ta, một ngày không tra ra hung thủ, Tuyên Bình Hầu liền không thể thoái thác tội của mình: “Hầu gia à, không phải Bổn vương cố ý ghim phủ ngươi đâu. Bổn vương bị bỏ thuốc ở chỗ của ngươi, Trịnh thượng thư chết ở chỗ của ngươi, nếu vụ án Trịnh thượng thư không có manh mối, vậy trước hết giải quyết vụ án của Bổn vương đi. Bổn vương cũng mệt mỏi lắm, ngươi yên tâm, giải quyết xong chuyện của Bổn vương rồi, Bổn vương sẽ không đến nữa.”
Ánh mắt Tuyên Bình Hầu sáng lên, nếu có thể đưa ôn thần này đi, thế nào cũng được hết.
Nhưng nghĩ đến Tứ cô nương của ông ta, trong bụng cũng thoáng qua sự bất an, luôn cảm thấy cái chết của Diệu Linh không đúng, ông ta thật sự hơi nghi ngờ rằng có phải Ly nhi làm không.
Ngay sau đó suy nghĩ một chút, bây giờ Diệu Linh đã chết, Ngũ hoàng tử có thể tra được cái gì? Có thể làm gì được ông ta? Nhưng cũng không thể cứ làm bậy như vậy được, truyền đi ông ta còn muốn mặt mũi hay không?
“Mặc dù Vương gia nói như vậy, nhưng rốt cuộc Cát đại nhân cũng đã điều tra một lần. Có điều nếu Vương gia đã mở miệng, cũng không thể không nể mặt Vương gia, vậy thì lại để cho Vương gia tra một lần nữa, nhưng chỉ một lần này, nếu Vương gia không tra được, vậy… chuyện Vương gia bị bỏ thuốc tính như thế nào?” Tuyên Bình Hầu vẻ mặt tỏa sáng mở miệng.
Nếu lăn lộn thêm vài canh giờ nữa mà có thể tiễn Ngũ hoàng tử đi, ông ta không ngại bỏ ra chút công sức.
Tuyên Bình Hầu vốn cho rằng chắc chắn Ngũ hoàng tử sẽ không đồng ý.
Ai ngờ, Tạ Ngạn Phỉ chỉ chờ câu này của ông ta: “Được thôi, nhưng điều kiện đầu tiên là, Bổn vương muốn tra ai thì tra, Hầu gia cũng không thể đổi ý đấy.”
Tuyên Bình Hầu nhìn một đám người trong sân, ông ta có thể đổi ý cái gì? Cầu cũng không được! “Đương nhiên, bổn hầu nói một là một.” ( truyện trên app tyt )
Tạ Ngạn Phỉ toét miệng cười cười: “Ồ, vậy thì làm phiền Hầu gia để cho quản gia đi mời Ngụy di nương của quý phủ, cùng với quản sự ma ma đến nha hoàn quét sân trong viện của nàng ta tới một chuyến đi.”
Tuyên Bình Hầu: “???” Ông ta chợt ngẩng đầu nhìn qua, không phải chỉ hỏi người làm sao?
Tạ Ngạn Phỉ vô tội nháy mắt mấy cái với ông ta: “Trước khi chưa thể xác định được hung thủ, bất kì ai đều phải tra. Hay là, Hầu gia… đổi ý? Ê, vừa rồi là ai nói “Bổn hầu nói một là một” thế?”
Cục tức nghẹn ở cổ Tuyên Bình Hầu, nhưng ông ta đã mạnh miệng nói rồi thì chỉ có thể cố căng da dầu hỏi tiếp: “Nhưng chẳng phải đã hỏi hậu trạch trước rồi sao?”
Tạ Ngạn Phỉ: “Đúng là hỏi qua rồi, nhưng không phải bây giờ hỏi lại một, lần, nữa, sao?”
Hỏi một lần, một lần này… không đơn giản chỉ là người làm ở đây, còn có thể bao gồm chủ tử trong phủ.
Tuyên Bình Hầu cảm thấy Ngũ hoàng tử cố ý, vừa mở miệng liền chỉ ngay Ngụy di nương, đó là mẹ đẻ của Ly nhi! Nhưng ông ta đã đồng ý, Tuyên Bình Hầu chỉ có thể vung tay lên: “Đi, báo cho Ngụy di nương biết một tiếng, dẫn người tới.”
Quản gia nghe lệnh đi làm.
Sau nửa giờ, đám người Ngụy di nương đều tới cả.
Tạ Ngạn Phỉ giương mắt nhìn phụ nhân dẫn đầu, ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy hai mắt sáng ngời, xinh đẹp không gì sánh được.
Chẳng trách Ngụy di nương có thể được sủng ái ở hậu trạch Hầu phủ mười mấy năm không giảm.
Ngụy di nương này là mười sáu năm trước vào Tuyên Bình Hầu phủ, nhưng một năm sau đã sinh ra Đỗ Hương Ly, chỉ cách mấy tháng với Tam cô nương Đỗ Hương Vũ.
Sau mấy năm vẫn luôn được sủng ái, hơn nữa còn đối nhân xử thế khéo léo, trong phủ này nàng ta có uy danh cực cao.
Mấy năm trước Hầu phu nhân bắt đầu ăn chay niệm Phật không để ý tới chuyện trong phủ, việc trong phủ do lão phu nhân cùng Ngụy di nương chung nhau quản lí.
Theo lý thuyết một di nương không có tư cách, nhưng Ngụy di nương được sủng ái, còn được lão phu nhân yêu quý, nếu không phải địa vị nhà mẹ Hầu phu nhân cao, sợ là đã sớm phá cách nâng địa vị Ngụy di nương lên rồi.
Hầu gia cũng không chỉ một lần để cập đến việc muốn nâng nàng ta lên làm quý thiếp, lão phu nhân không chịu, cộng thêm tâm tư của Ngụy di nương cũng không ở chỗ này, bán cho lão phu nhân một chỗ tốt, cuối cùng không giải quyết được gì, ngược lại càng được lòng lão phu nhân.
Năm nay Ngụy di nương hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ lại giống như đang tuổi đôi mươi, mi mắt xinh đẹp mà không mị hoặc, ôn nhu nhìn người, giống như có thể làm chảy trái tim.
Nhưng bàn tay một nữ tử tuyệt đẹp như thế lại chẳng biết vấy bao nhiêu máu tươi rồi.
“Thiếp thân ra mắt Húc vương.” Ngụy di nương đến gần, khéo léo hành lễ, đám người ma ma đại nha hoàn đi theo phía sau nàng ta cũng cúi người.
Ánh mắt Tuyên Bình Hầu thấy nàng ta thì nhu hòa hẳn xuống, nếu không phải có đám người Ngũ hoàng tử ở này, sợ là ông ta đã không kịp đợi mà đỡ người lên rồi.
Đỗ Hương Vũ đứng ở một bên, nàng sớm quen thái độ cha đối với Ngụy di nương, trước kia ngược lại không cảm thấy sao cả, Ngụy di nương đối với bọn họ đều rất tốt, mẫu thân nàng không để ý tới chuyện hậu trạch, Ngụy di nương không thiên vị, thậm chí rất là công bằng.
Nàng không sinh ra chán ghét, thỉnh thoảng cũng sẽ thân thiết một chút.
Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn Ngụy di nương cùng phụ thân ở chung, trong đầu nàng vừa thoáng qua một suy nghĩ, không biết bắt đầu từ lúc nào, phụ thân với Ngụy di nương mới giống như một đôi vợ chồng, mà không phải là ông ta và mẫu thân mình.
Thậm chí Đỗ Hương Vũ đã không nhớ ra được cảnh tượng phụ thân ôn nhu nhìn mẫu thân như vậy nữa, cách quá lâu, lúc ấy nàng còn nhỏ tuổi, đã sớm không nhớ.
Nhưng rõ ràng… Mẫu thân mới là phu nhân được phụ thân cưới hỏi đàng hoàng mà.
Trước kia không phát hiện, bây giờ nhìn thấy trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu, nhất là những chuyện Đỗ Hương Ly làm với nàng, ánh mắt nàng nhìn Ngụy di nương đã không còn thân thiết như trước kia, ngược lại sinh ra dáng vẻ làm bộ làm tịch, mất kiên nhẫn.
Tạ Ngạn Phỉ thu tất cả biểu tình của Đỗ Hương Vũ vào đáy mắt, trong sách lúc này Đỗ Hương Vũ đã bị mưu hại thành công, còn hôn mê, sau khi tỉnh lại còn bị ban hôn, nàng ù ù cạc cạc, ngay cả tại sao đột nhiên mình lại bị đổi vị hôn phu cũng không rõ lắm, huống chi là chuyện bị Đỗ Hương Ly tính kế?
Rất lâu sau khi chuyện của Ngụy di nương bại lộ nàng mới rõ ràng, nhưng khi đó, nàng đã bị mưu hại đi nước khác hòa thân.
Khi đó nàng muốn báo thù, đã sớm không còn kịp rồi.
Chỉ có thể mang theo tiếc nuối bước lên con đường hòa thân, cũng may thứ chờ nàng phía trước chính là những lần trùng hợp chung đụng và cứu cứu nam chính không ít lần, nếu không sợ là kết cục của nàng còn thảm hại hơn.
Mà sự xuất hiện của y đã thay đổi hết tất cả những điều này.
Ít nhất trước mắt, nữ chính trải qua một đêm này đã nghĩ thông suốt không ít chuyện, không dễ lừa gạt như vậy nữa.
Tạ Ngạn Phỉ thu hồi ánh mắt, lúc này mới nhìn về phía Ngụy di nương: “Bắt đầu đi.”
Dáng vẻ y lười nhác, không thèm để ý đến Ngụy di nương, mà liếc nhìn phía sau nàng ta, hếch cằm lên.
Quản gia rất có mắt giới thiệu, y lắng nghe, đến khi nghe được có Cổ ma ma, y mới yên lòng.
Xem ra Ngụy di nương rất tin tưởng người của mình, hôm qua đúng là Cát Văn Phong đã cho người tra hỏi, người trong viện nàng ta đương nhiên nghe theo lời nàng ta, nàng ta nói gì thì những người này nghe đó.
Nhưng Ngụy di nương thông minh, vì để ngừa vạn nhất, còn giữ lại chiêu sau.
Nàng ta chưa bao giờ tự mình ra tay, mà ra lệnh cho ma ma thân cận.
Hôm qua sau khi kế hoạch của Đỗ Hương Ly bị bại lộ, dưới tình thế cấp bách giải quyết cho Đỗ Hương Ly, Ngụy di nương phái Cổ ma ma bên người nàng ta đi xử lý Diệu Linh.
Sau khi xảy ra chuyện mới dặn dò hai đại nha hoàn gần người làm nhân chứng cho Cổ ma ma, chứng minh lúc Diệu Linh xảy ra chuyện Cổ ma ma ở chung với các nàng, cộng thêm sau khi kiểm tra cánh tay không có vết cào, đương nhiên thoát khỏi Cát Văn Phong, lừa gạt vượt qua kiểm tra.
Ngụy di nương biết cho dù giấu Cổ ma ma cũng không được, dứt khoát mang bà ta đến đây cùng.
Tạ Ngạn Phỉ nghe xong, mới mở miệng lần nữa: “Cũng không cần hỏi gì hết, cái gì cũng đều hỏi qua một lần rồi, chúng ta liền quan tâm vào điểm chính đi. Lúc Diệu Linh chết, bên hồ nước có vết cào đất bùn, móng tay Diệu Linh cũng bị gãy, còn gãy hai ngón tay, cho nên rất có thể trước khi chết Diệu Linh đã tranh chấp kịch liệt với hung thủ, như vậy cũng không phải là không thể cào trầy da hung thủ. Như vậy, bây giờ các ngươi đưa cánh tay ra, để quản gia bổ nhiệm hai ma ma kiểm tra.”
Ngụy di nương và Cổ ma ma nghe thấy kiểm tra cánh tay thì khẽ thở phào
Cát Văn Phong tức giận hừ hừ nhìn một màn này, còn tưởng rằng Ngũ hoàng tử có cao kiến gì, không phải cũng giống hắn ta sao?
Nếu có thể tìm được hung thủ, hắn ta đã sớm tìm được!
Trên cánh tay những người này căn bản không có vết cào!
Quả nhiên, sau khi dựng miếng vải đen tạm làm màn che kiểm tra một lần, trên cánh tay đều sạch sẽ, cũng không có vết cào nào.
Hai ma ma được quản gia bổ nhiệm tiến lên, hồi bẩm kết quả.
Cát Văn Phong cũng biết là như vậy, “Vương gia, ngài tốn công tốn sức làm gì, giờ thấy rồi đó? Bản quan tự mình giám sát tra một lần rồi, vốn không có vết cào.”
Tạ Ngạn Phỉ gật đầu một cái, đáp lại, “Đúng là không có, trên cánh tay lại không có vết cào.”
Ngụy di nương cong khóe miệng vào lúc những người khác không thấy, hơi cúi người, ôn nhu tốt bụng nhắc nhở: “Vương gia, không biết còn cần thiếp phối hợp nữa không?”
Tạ Ngạn Phỉ nhìn chằm chằm nàng ta: “Ngụy di nương à, trên cánh tay người trong viện của ngươi đều không có vết cào.”
Ngụy di nương mỉm cười: “Trong viện thiếp thân đều là người lương thiện luôn làm tròn bổn phận, đương nhiên không phải là hung thủ, hiển nhiên trên cánh tay sẽ không có vết cào.”
Tạ Ngạn Phỉ gật đầu: “Trên cánh tay không có, đã như vậy…”
Vào lúc Ngụy di nương rũ mắt trông mong chờ Ngũ hoàng tử nói “Vậy dắt người về đi” thì lại nghe thấy Tạ Ngạn Phỉ bất ngờ nói: “…Vậy kiểm tra mắt cá chân đi.”
Bàn tay giấu sau cổ tay áo của Ngụy di nương chợt nắm chặt, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.
Nàng ta có thể giấu được sắc mặt, nhưng đạo hạnh Cổ ma ma không sâu như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cát Văn Phong vốn đang thổi râu chờ Ngũ hoàng tử không xuống sân được, kết quả nghe được một câu này, hắn ta sửng sốt một chút, ngay sau đó liền biết cái gì, chợt ngồi dậy, mở to mắt ra: Đúng vậy, sao hắn ta có thể quên cái này? Hắn ta thấy tay Diệu Linh bị bẻ gãy, nên cho rằng bị hung thủ dùng tay bẻ, nhưng lại quên mất còn có một khả năng, đó chính là trước khi Diệu Linh rơi xuống nước, dưới tình thế cấp bách bắt được mắt cá chân hung thủ, bởi vì sợ chết, Diệu Linh nắm chặt không chịu buông tay, hung thủ bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xổm người xuống lấy tay bẻ ngón tay nàng ta ra.
Đã như vậy, vết cào kia chính là ở trên đùi hoặc là trên mắt cá chân, mà không phải là… trên cánh tay!