Cận Ngật Miên cau mày nhìn cậu, không hiểu sao cậu lại dám ăn uống thoải mái thế. Không sợ bị trúng độc ư?
Đúng thật là Lâm Dược không sợ Kỳ Giản hạ độc mình . Giữa chốn đông người, nếu Kỳ Giản ngu đến mức làm ra chuyện đồng quy vu tận này thì đã chẳng phí công gọi cậu ra giải thích.
Thức ăn trên bàn đều do Kỳ Giản gọi. Món nào Lâm Dược cũng ăn được, thậm chí có thể nói là thích ăn. Cậu chỉ vào một bàn đồ ăn, nói với Cận Ngật Miên: “Anh ta gọi toàn mấy món tôi thích ăn. Anh nói xem, liệu có phải do anh ta biết anh sẽ tìm đến tôi không?”
Để cứu vãn ấn tượng và lòng tin của Cận Ngật Miên, đồng thời thể hiện thiện ý với cậu, Lâm Dược cảm thấy kiểu người mạch não uốn lượn vòng vèo như Kỳ Giản, hoàn toàn có thể làm ra chuyện này.
Cận Ngật Miên nhìn chằm chằm đống đồ ăn trên bàn: “Vậy mà em vẫn ăn?”
Lâm Dược thản nhiên đáp: “Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ, đồ ăn không có tội.”
Cận Ngật Miên không biết nên nói cậu gan lớn hay quá vô tư. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu: “Cậu ta đã nói gì với em?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT