Cận Ngật Miên: “Không phải, tôi sợ em bị thương thôi.”
Nói là đến 'dọn cỏ', nhưng ở đây lấy đâu ra 'cỏ' mà 'dọn'? Lâm Dược chỉ nghe thoang thoáng những tiếng xì xà xì xầm và từng câu từng câu "Chào anh dâu", dù da mặt có dày như tường thành đi nữa cũng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Lâm Dược muốn rụt tay về, nhưng Cận Ngật Miên cứ nắm chặt không buông.
Lâm Dược: “Mồ hôi ra đầy tay rồi kìa.”
Cận Ngật Miên: “Vậy đổi tay khác.”
Thấy anh thật sự đổi sang nắm tay kia của mình, Lâm Dược dở khóc dở cười: “Anh mà cần tôi tới dọn cỏ gì chứ? Anh tự đốt hết thì còn nói được.”
Cận Ngật Miên: “Thế không tốt à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT