Hồ Mạt Hải liếc nhìn Lâm Dược: “Bọn trẻ ở độ tuổi này thường lắm tật xấu, cậu ấy bị cái gì ấy nhỉ... cái gì mà xã hội... À đúng rồi, sợ xã hội.”
Âu Dương Phác nhướng mày: “Hiểu rồi, nói trắng ra là kiểu người không thích tiếp xúc với người khác.”
Cũng không phải Lâm Dược không thích tiếp xúc với người khác, mà đúng ra là cậu mắc chứng "xã hội sợ", thả cậu ra ngoài dễ khiến xã hội khủng hoảng=)))))
Nghe Hồ Mạt Hải lải nhải khen tiến sĩ Lâm lên trời suốt ngày làm Âu Dương Phác rất tò mò về cậu, nhanh chóng mời cả nhóm vào trong, rồi quay lại nhìn Cận Ngật Miên đang đi theo: “Đội trưởng Cận, chẳng phải anh nói phải về đơn vị à?”
Cận Ngật Miên vốn định đi thật, nhưng thấy vị tiến sĩ Lâm kia như đang lảng tránh mình, đột nhiên không muốn đi nữa: “Không vội.”
Lâm Dược: "..." Không, anh vội mà!
Âu Dương Phác không ngại có thêm người: “Mời ngồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT