Hoắc Lương lập tức kéo Lâm Dược ra sau lưng như gà mái già bảo vệ con, trừng mắt nhìn Cận Ngật Miên: “Đừng có làm cái kiểu dụ dỗ người khác như thế! Tuy rằng hai người là vợ chồng, nhưng Tiểu Lâm đã nói muốn ở lại Bộ Nghiên cứu Dược bọn tôi rồi, đừng có giở trò chơi xấu sau lưng!”
Lâm Dược đứng sau Hoắc Lương, liếc nhìn Cận Ngật Miên rồi nói: “Ừ, quyết định rồi. Không phải anh cũng không thích em ra ngoài với anh à.”
Cận Ngật Miên: "......" Đúng là trốn được mồng một không tránh được mười lăm mà, món nợ này sớm muộn gì cũng phải tính.
Thực ra, Lâm Dược ở lại Bộ Nghiên cứu Dược không phải là vì giận dỗi. Cậu chỉ muốn nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc giải độc. Cậu quen với việc xông pha nơi chiến trường, nhưng so với việc này, cậu càng muốn sống yên ổn bên Cận Ngật Miên.
Chừng nào chưa tìm được cách khống chế Mặc Phi thì chừng đó bọn họ sẽ không thể sống yên ổn. Lần này Cận Ngật Miên chỉ là mất liên lạc, vậy lần sau thì sao? Lâm Dược không thích cảm giác luôn phải lo lắng đề phòng như thế.
Cận Ngật Miên xin nghỉ hai ngày rồi đưa Lâm Dược về nhà. Vừa về đến nơi, anh tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm Lâm Dược ngủ liền một ngày một đêm. Đến tối hôm sau, lúc Cận Ngật Miên tỉnh dậy thì Lâm Dược vẫn còn say giấc.
Cận Ngật Miên cảm thấy khá kỳ lạ. Anh mệt mỏi là do vào rừng suốt hai mươi ngày qua, còn Lâm Dược ngủ li bì thế này là vì lý do gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play