Hôm nay, Hoắc Lương đã hẹn với người phụ trách xưởng dược để ký thêm hợp đồng bảo mật. Hắn năn nỉ ỉ ôi mãi mới kéo được Lâm Dược đi cùng.
Trên đường đi, Hoắc Lương vừa lái xe vừa ngân nga mấy câu hát vu vơ, Lâm Dược cũng không biết hắn đang vui vẻ cái gì. Lúc gần đến nơi, Hoắc Lương quay sang hỏi: “Cậu có muốn mang khẩu trang không?”
Thời tiết hôm nay lên đến hơn 30 độ, Lâm Dược không muốn khiến bản thân chết ngạt, huống hồ chi cậu đeo khẩu trang cũng chỉ để tránh bị người quen nhận ra, người của xưởng dược này lại đâu ai biết cậu.
Xưởng dược mà Hoắc Lương dẫn cậu đến là một xưởng lâu đời, quy mô không lớn, vừa mới được trùng tu lại. Giám đốc xưởng đưa bọn họ đến văn phòng, rót hai ly trà rồi nói: “Hai vị chờ một lát, Quách tổng sẽ đến ngay.”
Ông ta vừa dứt lời, cửa văn phòng đã bị ai đó đẩy ra: “Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi đang nghe điện thoại, để hai vị phải đợi lâu rồi.”
Lâm Dược vừa nhấp một ngụm trà, nghe thấy giọng nói thiếu đòn kia thì suýt sặc: “Khụ khụ——”
Không hiểu sao Quách Khang cảm thấy tiếng ho này có chút quen tai: “Vị này là......”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play