Từ sau khi kết hôn, Lâm Dược chỉ về Lâm gia đúng một lần, mà lần đó còn náo loạn tan rã trong không vui. Sau đó, Lâm Kiện Uy cũng không gọi điện cho Lâm Dược nữa. Nhoáng một cái mấy tháng đã trôi qua, ông ta không ngờ lần tiếp theo nhìn thấy Lâm Dược lại là trên TV.
So với bộ dáng yếu ớt bệnh tật mấy tháng trước, Lâm Dược trong TV lúc này sắc mặt hồng hào, trông có vẻ còn mập lên một chút. Cậu đứng cạnh Cận Ngật Miên, tay bị anh nắm lấy, khuôn mặt hằm hè kia không khỏi làm Lâm Kiện Uy nhớ tới lúc Lâm Dược mới được đón về nhà họ Lâm.
Khi ấy, Lâm Dược nhìn ai cũng đầy vẻ đề phòng, nhưng vì thừa hưởng dung mạo từ mẹ nên dù có cau mày trông cậu vẫn cực kỳ ngoan ngoãn, xinh đẹp.
Lâm Kiện Uy từng muốn thử đối xử tốt với cậu, nhưng cậu luôn không thèm để ý. So với hai đứa con trai còn lại, tính cách quái gở của Lâm Dược lại càng thêm khó ưa, dần dần làm ông ta mất kiên nhẫn.
Giờ nghĩ lại, Lâm Kiện Uy thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi quá trình trưởng thành của Lâm Dược. Dường như chỉ trong nháy mắt cậu đã từ một đứa trẻ bảy tuổi trưởng thành thành dáng vẻ hiện tại.
Lâm Phàm chỉ vào TV hét lên: “Mẹ! Mẹ mau nhìn xem! Lâm Dược kìa!”
Trì Hồng trừng mắt nhìn Lâm Phàm đang la lối om sòm: “Lâm Dược thì Lâm Dược thôi, con kêu gào cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT