Lúc lão hoàng đế ngã xuống bất tỉnh, trong đầu lão vẫn không ngừng suy nghĩ —— tại sao hai trọng thần thân cận nhất của lão lại bỏ trốn, mà lão lại không nghe được một chút tiếng gió nào? Chẳng lẽ Dương Nặc và Tần Quang đã có thể một tay che trời đến mức này sao?!
Sau một hồi bận rộn cấp cứu, đám thái y rốt cuộc cũng giúp lão hoàng đế tỉnh lại. Nhưng vừa mở mắt, ánh nhìn của lão đã trống rỗng, chỉ lẩm bẩm như một kẻ mất hồn: "Trẫm tín nhiệm Dương ái khanh và Tần ái khanh đến nhường ấy, đến tận bây giờ vẫn nghĩ bọn họ có thể giúp trẫm giải quyết khó khăn. Nào ngờ..."
"Vương công công, ngươi nói xem, rốt cuộc là vì sao? Trẫm đối xử với Dương ái khanh và Tần ái khanh vẫn chưa đủ tốt sao? Ngụy Liễm yêu cầu trẫm chém đầu hai người bọn họ gửi sang, nhưng trẫm vẫn luôn chần chừ chưa động thủ. Trẫm chưa từng có ý giết bọn họ, vậy mà bọn họ lại bỏ trẫm mà chạy! Đáng giận! Thật sự rất đáng giận!"
Vương công công quỳ mọp dưới đất, không dám nói nửa lời.
Nhưng... hoàng thượng thực sự chưa từng nảy sinh sát tâm sao?
Lão hoàng đế vẫn chìm đắm trong sự xúc động của bản thân, tiếp tục lẩm bẩm: "Trẫm dung túng cho bọn họ, mặc kệ bọn họ tham ô, bán quan mua tước, tất cả trẫm đều biết, nhưng trẫm vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ là chút bạc vụn mà thôi, cả giang sơn này đều là của trẫm, để bọn họ tham ô một chút, đưa vài người vào triều thì đã làm sao?
Vậy mà... bọn họ lại bỏ trẫm mà chạy!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT