Trong ấn tượng của Nam Diên, Cận Phàm luôn là một người có phong thái nhã nhặn, chỉn chu. Kể cả khi rơi vào hoàn cảnh khốn cùng nhất, thân hình gầy gò nhất, anh vẫn giữ được vẻ sạch sẽ.
Nhưng giờ phút này, người đàn ông đang nằm trên giường lại đầy bùn đất và máu me, nhìn vô cùng nhếch nhác. Cánh tay phải của anh đã bị xác sống cắn đứt một đoạn, chỉ còn lại một phần tàn khuyết. Phần cánh tay cụt được ai đó quấn tạm bằng một lớp vải rách, mà lớp vải ấy đã sớm bị máu thấm đẫm.
Nam Diên nhíu mày hỏi: "Anh trai em bẩn thế này, sao không giúp anh ấy lau rửa một chút?"
Cận Phán Phán vừa sụt sịt vừa giải thích: "Em và anh trai rời đi quá vội, chỉ mang theo ít lương thực và nước uống. Nước còn không đủ để uống, sao có dư để lau người chứ?"
Nam Diên nhắc nhở: "Em có thể dùng nước suối trên núi."
Cận Phán Phán thoáng khựng lại, ngơ ngác hỏi: "Nhưng mà… chẳng phải nguồn nước đã bị ô nhiễm rồi sao?"
Nam Diên thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ: "Anh trai em đã bị xác sống cắn rồi. Em nghĩ giữa virus xác sống và nước ô nhiễm, cái nào ảnh hưởng đến anh ấy hơn?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT