Dù Tiểu Đường cảm thấy câu nói của Diên Diên cực kỳ bá đạo, nhưng ẻm vẫn không nhịn được mà tạt ngay một gáo nước lạnh: "Diên Diên, chuyện này không thể nào có khả năng được. Trong nguyên tác, dù là những con xác sống cao cấp nhất tiến hóa được trí tuệ thì chúng chỉ thông minh ngang ngửa trẻ con bốn, năm tuổi. Mà cũng chỉ có một hai con như vậy thôi."
"Vậy nhóc nghĩ bây giờ ta là gì?" Nam Diên hờ hững hỏi lại.
Tiểu Đường lập tức nghẹn họng. Đến ẻm cũng chẳng biết rốt cuộc Diên Diên bây giờ là cái thứ gì nữa là. Xác sống thực chất chỉ là một cái xác biết đi, là người chết, nhưng Diên Diên thì vẫn còn sống, chỉ là một vài đặc điểm cơ thể của nàng giống với xác sống mà thôi.
"Tiểu Đường, trên người ta có mùi thối rữa không?"
Tiểu Đường vội đáp ngay: "Không có đâu Diên Diên, Diên Diên vẫn thơm tho y như lúc còn là con người vậy!"
Nam Diên cười nhạt: "Dù có mùi đi nữa thì cái mũi nhỏ của nhóc cũng chẳng ngửi ra được đâu. Trước kia, ta vẫn luôn nghĩ rằng xác sống nhận biết đồng loại thông qua mùi hôi thối của cơ thể phân hủy. Nhưng giờ ta vẫn cho rằng bọn chúng nhận biết nhau bằng mùi hương, chỉ là… đó không phải mùi thối rữa, mà là mùi của virus. Cơ thể ta và Đậu Đậu có đủ lượng virus xác sống để bọn chúng nhận ra chúng ta là đồng loại."
Tiểu Đường vẫn còn mơ hồ chưa hiểu hết. Mãi cho đến khi nghe Nam Diên nói câu tiếp theo: "Ta không thể tiêu diệt hết virus trong cơ thể của mình và Đậu Đậu mà vẫn đảm bảo việc kiểm soát được liều lượng thuốc. Nhưng ta có thể khiến virus trong cơ thể đám xác sống này biến dị theo cách giống chúng ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT