Khi Nam Diên nhìn về phía Thần Vương, rõ ràng Mộ Ý Hiên cũng đã thấy nàng, nhưng y vẫn đứng yên như một cái cọc gỗ, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía này, chờ nàng chủ động bước đến.
Người dẫn đường là công công tên Hỷ Thuận, rất lanh lợi. Thấy cảnh ấy, ông không nhịn được nói thêm vài câu: “Mỗi ngày Thần Vương điện hạ đều ra cửa phủ vào giờ Tỵ ba khắc, rồi đứng ở đó đến giờ Ngọ.
Thẩm đại cô nương, Thần Vương điện hạ đây là đang đợi ngài đấy. Trong cung ai ai cũng biết, bình thường Thần Vương điện hạ chưa bao giờ chủ động bước ra khỏi cửa phủ, đây vẫn là lần đầu tiên.”
“Vậy à.” Nam Diên thầm nghĩ trong lòng: Bé ngốc.
Chẳng trách Hoàng thượng còn ban cho nàng lệnh bài ra vào hoàng cung, lại để Lâm công công ngầm nhắc nàng hôm nay phải vào cung.
Chỉ nhìn dáng vẻ hòn đá vọng thê đáng thương của bé ngốc này, làm gì có ai có thể nhẫn tâm không đáp ứng nguyện vọng của y chứ?
Với mức độ sủng ái mà Đại Tấn Đế dành cho Thần Vương, việc không sai người đến trói nàng đi rồi ném nàng vào cung ngay lập tức đã là nhẫn nhịn lắm rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play