Khương Thái sư nhàn nhạt liếc nhìn Cố Thậm Vi một cái: “Một mớ lời hoang đường.”
“Bàn cờ vốn là vật của Liễu chưởng quầy, nếu trên đó quả thực có độc, thì Cố đại nhân nên cùng lão phu cáo buộc nàng ta mưu sát mới phải.”
“Cớ sao ngươi tuổi còn trẻ lại hồ đồ như vậy, trái lại quay sang đối phó với lão phu! Ngày mai lão phu còn phải lên triều, nếu Cố đại nhân vẫn cứ lằng nhằng như thế, thì xin thứ cho lão phu không thể bồi tiếp ngươi – tên tiểu tử lông bông này – mà hồ nháo nữa.”
Nói đoạn, ánh mắt Khương Thái sư thoáng liếc về phía bức bình phong sau lưng Biện Kinh phủ doãn Vương Nhất Hòa.
Cố Thậm Vi nhận ra điều bất thường, cũng nghiêng đầu nhìn về phía ấy, quả nhiên nơi góc bình phong lớn, thoáng qua một vạt áo đỏ rực đến chói mắt – chính là quan bào của Hoàng Thành Sứ Trương Xuân Đình.
Người có thể khiến Trương Xuân Đình đứng bên mà hộ vệ, không cần nghĩ cũng biết là ai…
Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi cười lạnh, nàng bất giác nhớ đến khi rời phủ họ Khương, Thái sư còn từng thì thầm điều gì đó với Khương đại lang.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play