Tuy Hàn Thời Yến không ưa mấy chuyện đó, nhưng trong Đại Ung thì nam tử mặt hoa da phấn cũng chẳng thiếu.
Còn có mấy lão văn thần tự xưng phong lưu, cũng không ngại dặm chút phấn lên mặt. Hắn nhớ lần trước, khi đang đấu khẩu nơi triều đình, đã thấy có người tức giận đến phát run, mặt không những rơi phấn lả tả mà còn tụ thành từng đường trắng nơi nếp nhăn…
Chỉ nghĩ đến thôi, cũng khiến người ta cảm thấy bánh hoa cuốn thật khó nuốt nổi.
Hàn Thời Yến nghĩ đến đây, khẽ liếc nhìn Cố Thậm Vi, trong lòng đã có quyết định.
“Muốn làm được những chuyện đó, kẻ đó ắt phải là người thân phận cao quý. Hơn nữa, chúng ta còn một manh mối từ viên ngọc thủy tiên.”
“Tuy Giang Tuần và Viên Hoặc đều đã chết, nhưng Tề Vương và Đào Nhiên thì vẫn còn. Nếu chúng ta có thể khiến họ mở miệng, thì quá tốt. Còn nếu không, thì cũng có thể tra ngược lại, xem ai đã tiến cử Đào Nhiên, và Tề Vương rốt cuộc còn điều gì là hắn quan tâm.”
Cố Thậm Vi nghe vậy gật đầu bổ sung: “Chúng ta còn có thể bắt đầu từ Lý Xướng và cung nữ tên Phúc Nhã kia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT