“Bên trái là vách núi, bên phải là sông. À đúng rồi, trên vách núi còn có một cây tùng già, cả thân cây vươn ra ngoài, trông giống như quỷ vẫy tay.”
“Trên trời còn có ba chấm đen, ta cũng không phân biệt được đó là chim, thuyền hay thứ gì nữa.”
Cố Thậm Vi nhìn đống hình vẽ: vách núi là những đường dọc nguệch ngoạc, con sông thành những vệt ngang lộn xộn, cây tùng giống như một bó dây rối, còn ba chấm đen kia rõ ràng là… vết mực vô tình làm bẩn giấy…
Quả thật là kiệt tác vô tiền khoáng hậu!
Nàng mím môi, nhìn sang Mã Hồng Anh: “Vậy cô còn nhớ có bút tích hay ấn chương nào trên tranh không? Tranh bình thường đều có ký tên, đóng ấn.”
Người đất Ung vốn yêu thích thanh nhã, giới văn sĩ thường có ấn ngọc khắc đủ hình dáng kỳ lạ. Sau khi vẽ tranh, chọn một cái ấn phù hợp mà đóng xuống, lại còn phải đặt cho mình một nhã hiệu mới đủ hoàn chỉnh.
Mã Hồng Anh nghĩ ngợi rồi ngượng ngùng giơ tay ra, “Ta chỉ học được chữ quan thoại, còn cả chữ của Bắc Triều và Tây Hạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play