“Thiên Cơ Trần thị ư?” – Cố Thậm Vi có phần hiếu kỳ hỏi.
Hàn Thời Yến thấy nàng chưa từng nghe đến danh xưng này, không khỏi có chút thất vọng.
“Thiên Cơ Trần thị tinh thông cơ quan thuật, có thể chế tạo mộc ngưu lưu mã, đặc biệt giỏi về nỏ cơ. Đây là thế gia chuyên rèn binh khí cho hoàng gia. Dân gian ít người biết đến, nhưng trong quân doanh thì không ai là không nghe danh. Bọn họ khắc hình cúc vạn cánh lên cơ quan do mình chế tạo làm dấu hiệu.”
“Tám năm trước, trận đại chiến Hồng Môn Quan, quân sĩ Đại Ung thay đổi binh khí mới, chẳng ngờ thương dài kiếm lớn lại giòn như giấy, mười cái nỏ thì đến chín cái không bắn được. Binh sĩ không có khí giới, thương vong hơn phân nửa, thảm thiết vô cùng.”
“Thiên Cơ Trần thị lấy cái chết tạ tội, toàn tộc bị diệt. Dù sau đó tra ra có ẩn tình khác, nhưng người chết chẳng thể sống lại, trở thành nỗi tiếc nuối lớn của Đại Ung.”
Hàn Thời Yến thở dài một hơi khi nói đến đây.
Tuy Đại Ung phú cường, nhưng văn thịnh võ suy, các nước láng giềng đều cường hãn, quân Ung nhiều phen bại trận, chỉ cố gắng cầm cự mà thôi.
Hoàng đế bản tính đa nghi, chủ trương vô vi trung dung, không thích chiến tranh, lại coi trọng văn hơn võ, hết sức bất tín nhiệm võ tướng. Bao phen hắn dâng sớ can gián đều vô ích, nghĩ đến mà tóc muốn bạc trắng.
“Chiếc nỏ này mới được chế tạo gần đây, rõ ràng là sản phẩm trong năm nay. Không ngờ Trần Triều lại là hậu nhân còn sót lại của Thiên Cơ Trần thị.”
Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn “núi vàng” phía sau, “Nếu vậy, việc Trần Triều sát hại Lý Trinh Hiền, liền không còn là chuyện khó hiểu nữa.”
Lý Trinh Hiền là người của Tam Ty, có quan hệ sâu sắc với chuyện quân giới.
Trần Triều giết hắn ta, hẳn là để trả thù cho vụ diệt tộc của Trần thị Thiên Cơ.
Cố Thậm Vi nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt lại rũ xuống, nhìn về chuôi kiếm đeo bên hông.
Nàng mím môi, lùi sang một bên, trong lòng vẫn cảm thấy vụ án này tra xét quá mức suôn sẻ.
Dù là dòng nước cũng sẽ gặp đá mà nổi sóng, sao một vụ giết người lại thuận lợi đến độ cái gì cũng sẵn sàng chờ sẵn?
Nghi phạm chỉ có một người, nhân chứng vật chứng đầy đủ, giờ đến cả động cơ giết người cũng đã được “sắp đặt” rõ ràng.
“Ta có một điểm chưa rõ. Nếu Trần Triều đã chuẩn bị sẵn tinh thần giết người rồi bỏ trốn, vậy cớ sao còn phải dính líu đến án Quan ngự sử?” – Cố Thậm Vi nghĩ ngợi rồi cất tiếng hỏi.
Trong phòng, Ngô Giang nghe vậy thò đầu ra: “Như vậy càng dễ thu hút sự chú ý hơn, dẫu sao hiện giờ toàn thành đều dồn mắt vào vụ án Quan ngự sử. Hắn muốn nói cho chúng ta biết, vụ đứt gãy binh khí tám năm trước có ẩn tình, liên quan đến việc tham ô của Lý Trinh Hiền.”
Cố Thậm Vi gật đầu, nhưng lại lắc đầu: “Đúng mà cũng không đúng.”
“Nếu động cơ giết người là vì án cũ của Trần thị, vậy thì hắn không nên bỏ trốn, mà nên ở lại để nói rõ ẩn tình mới phải.”
“Hơn nữa,” – nàng nhìn sang Hàn Thời Yến – “Trần Triều làm việc cho Lý Trinh Hiền nhiều năm, cực kỳ được y tin tưởng. Ngay cả chuyện cất giấu bạc nhận hối lộ cũng không tránh mặt hắn. Vậy những năm qua, Trần Triều có vô số cơ hội giết Lý Trinh Hiền.”
“Vì sao hắn không ra tay? Hắn thậm chí có thể không cần tự mình động thủ mà vẫn báo được thù. Hắn có thể báo cho Vương Hỉ biết bạc nhận hối lộ cất giấu ở đâu. Núi vàng ở đó, ai cũng không thể dời đi được.”
“Hắn thậm chí có thể viết mật thư tố cáo Lý Trinh Hiền có liên quan đến vụ đứt binh khí, như vậy vẫn có thể vì Trần thị báo thù.
Nhưng hắn vẫn không ra tay.”
Cố Thậm Vi nói đến đây, lại nhìn sang Hàn Thời Yến.
“Chẳng lẽ cái chết của Quan ngự sử đã thông được mạch nhâm đốc của hắn, khiến hắn chợt nảy ra ý định giết người rồi âm thầm bỏ trốn cùng thê tử hay sao?”
Hàn Thời Yến lập tức hiểu rõ thâm ý trong lời nàng.
“Ném đá khiêu khích quan phủ, lại mang theo thê tử chạy trốn – hai hành động ấy chẳng giống của cùng một người. Hơn nữa, nếu Trần Triều rời khỏi Lý phủ xong đã rời Biện Kinh, vậy người đưa thư đến Khai Phong phủ là ai?”
Cố Thậm Vi gật đầu: “Chính là như vậy. Hoặc là Trần Triều đã lén quay lại Biện Kinh và còn có hành động tiếp theo, hoặc là hung thủ không chỉ có một người, hoặc là có kẻ khác đứng sau.”
Nàng vừa dứt lời, liền thấy một tiểu đồng môi hồng răng trắng hấp tấp chạy tới, tay cầm một chiếc khăn tay, vẻ mặt hoảng hốt tột cùng.
“Lão phu nhân, lão phu nhân! Ở… ở cửa! Không biết từ bao giờ, trong khe cửa lại có cái này!”
Hàn Thời Yến thấy vậy, liền nghiêm sắc mặt, đón lấy chiếc khăn từ tay tiểu đồng.
Chiếc khăn ấy là lụa trắng, giống hệt như bức thư mà Ngô Giang từng nhận được, phía trên đề mấy chữ lớn đỏ như máu: “Sáng mai chém tham quan Đàm Triết để tế Chính Thanh công.”
Lý lão phu nhân liếc nhìn tiểu đồng một cái, phản ứng lại vô cùng lãnh đạm: “Đây là Bình An, người vẫn theo bên cạnh Trinh Hiền, xem ra kẻ tạo nghiệp chẳng phải chỉ có một.”
Bà nói xong liền cười khẽ, quỳ xuống trên bồ đoàn: “Thế đạo này thực sự là nực cười, quan lại thì làm thương nhân để vơ vét, dân thường thì định đoạt sinh tử cho kẻ làm quan. Tế lễ cho bậc thanh liêm giữ phép nước, lại dùng đến giết chóc phi pháp. Các ngươi nói có buồn cười hay không?”
Lý lão phu nhân nói đoạn liền nhắm mắt lại, tay lần tràng hạt, bắt đầu tụng kinh.
Một bên, Ngô Giang gãi đầu, đã chẳng còn hoảng hốt như lúc nhận được bức thư đầu tiên nữa. Hắn bước lại, nghi hoặc hỏi:
“Đàm Triết là ai? Ta chưa từng nghe cái tên này.”
Quan viên Đại Ung nhiều vô kể, chỉ riêng hoàng đế ngồi đếm ngón tay từ sáng đến tối cũng đếm không hết.
Chỉ riêng việc tra án thôi cũng đã có bao nhiêu nha môn chen vào: Khai Phong phủ, Đại Lý tự, Hình Bộ, Ngự Sử đài, Hoàng Thành Ty… Ngô Giang mới từ biên ải trở về Biện Kinh, không nhận ra mấy vị quan cũng là lẽ thường.
“Đàm Triết là Tân nhiệm Quốc Tử Giám tế tửu. Ở Ngự Sử đài cũng chưa từng nghe y phạm điều gì, lại càng không liên quan gì đến Thiên Cơ Trần thị.”
Hàn Thời Yến giải thích, đồng thời chăm chú nhìn tờ thư, vẻ mặt lâm vào trầm tư.
“Nếu là sáng sớm mai… nếu hung thủ vẫn định dùng nỏ cơ để giết người, thì lúc thuận tiện nhất chính là trên đường Đàm Triết đến Quốc Tử Giám.” Hắn nói xong liền nhấc chân định rời đi. “Ngô Giang, ngươi dẫn người Khai Phong phủ kết thúc vụ án Lý Trinh Hiền.”
“Ta cùng Cố thân sự điều tra quan hệ giữa Trần Triều và Đàm Triết, có Cố thân sự ở đây, tất sẽ ngăn chặn hung thủ tái phạm.”
Ngô Giang nghe vậy liền nặng nề gật đầu: “Được!”
Chỉ có điều, Cố Thậm Vi lại khẽ vuốt chuôi kiếm vài cái, nhướng mày cười nhạt: “Hàn ngự sử chẳng lẽ ngồi cao lâu ngày, tưởng mình còn kiêm cả Hoàng Thành Sứ rồi? Hoàng Thành Ty chúng ta từ bao giờ lại nghe ngươi điều khiển?”
“Ta thấy vụ án này có liên quan đến Quan ngự sử nên mới tốt bụng dắt ngươi theo. Ngươi chớ có được đằng chân lân đằng đầu.”
Hàn Thời Yến sững người, sắc mặt trong khoảnh khắc tối sầm như đáy nồi.
Hắn vừa định lên tiếng thì đã thấy Cố Thậm Vi rút kiếm, đột nhiên đâm thẳng về phía hắn.
Hắn không khỏi trợn to mắt, toàn thân nổi da gà.
Nhanh! Quá nhanh! Hắn biết mình phải né, nhưng cơ thể lại không kịp phản ứng.
Kiếm của nàng mới vừa rút ra thì mũi kiếm đã tới trước mặt hắn. Hắn há miệng định kêu thì thanh kiếm đã lướt qua vai, tiếp tục đâm về phía sau.
Phía sau hắn là ai?
Ngô Giang đang ở cạnh, Lý lão phu nhân thì đang quỳ trên bồ đoàn. Đúng rồi – còn có quản gia Lý Mậu!
Người mà Cố Thậm Vi muốn đâm là quản gia Lý Mậu!
Vừa nghĩ tới đó thì đã thấy nàng không chút do dự đánh một chưởng đẩy hắn sang bên, rồi xông thẳng đến chỗ Lý Mậu.
Cánh tay Hàn Thời Yến tê rần như mất cảm giác, cả người loạng choạng, ngã thẳng vào người Ngô Giang, vội quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trường kiếm của Cố Thậm Vi đã kề sát trước mặt Lý Mậu, khiến hắn ta sợ hãi lui mấy bước.
Một luồng sát khí nặng nề lập tức bao trùm toàn bộ Phật đường. Dù Hàn Thời Yến không biết võ, nhưng cũng từng thấy không ít cao thủ trong cung, thậm chí cả đại tướng quân từng chém trăm người nơi chiến trận.
Ngay cả Ngô Giang, người ngốc nghếch lơ mơ kia, khi ra trận cũng là nhân vật gan dạ, chẳng sợ thần ma.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thứ sát khí như vậy – đè nén đến mức không thở nổi, giống như bị bao trùm trong tuyệt vọng.
“Không dùng nỏ cơ nữa à? Không dùng nỏ cơ thì đến ngón tay út của ta ngươi cũng không chạm được đâu.”
Cố Thậm Vi bất ngờ làm chậm động tác, khiêu khích nhìn Lý Mậu – trán hắn lúc này đã rịn mồ hôi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play