Trương Xuân Đình nói xong, lại mang vẻ chán ghét liếc nhìn Hàn Thời Yến: “Ngươi còn chưa đi? Hàn ngự sử chẳng lẽ còn muốn quản cả chuyện Hoàng Thành Ty của ta?”
“Hảo tâm tình của Trương đại nhân để dùng vào việc bức bách người khác, chẳng bằng bớt lời, nghĩ xem ngày mai nên đối đáp thế nào trước văn võ bá quan,” Hàn Thời Yến lạnh lùng phản bác, ánh mắt sắc bén như đao.
Nhưng khi nhìn sang Cố Thậm Vi, ánh mắt ấy bỗng mềm mại như dòng suối mùa xuân.
“Ta về trước đây. Thuốc đã uống rồi thì nghỉ sớm một chút, đừng cố chống. Ngày mai ta sắc thuốc xong sẽ mang đến nhà cho cô.”
Trương Xuân Đình trông thấy bộ dạng này của Hàn Thời Yến, tức đến mức bật cười. Đúng là không thèm nể mặt ai, đem người khác xem như người chết vậy!
Hắn nhíu mày, thấy Cố Thậm Vi vẫn bình tĩnh, trong lòng mới hơi dịu lại. Cũng may! Cố Thậm Vi mới là người chết!
Đợi đến khi bóng Hàn Thời Yến biến mất, Trương Xuân Đình mới đẩy cửa thư phòng ra. Cánh cửa vừa mở, hai người đều sững sờ. Mới ngắn ngủi mấy ngày, trong phòng đã thay đổi hoàn toàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play