Hàn Thời Yến trầm mặc trong giây lát, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Thực ra đây là lần đầu ta tự tay đan bè.”
Cố Thậm Vi cười gượng, nàng cố gắng nằm xuống, kéo chiếc bao vải to kia phủ lên người, quấn chặt lấy thân thể.
“Ta nghĩ rồi, kỳ thực chúng ta cũng không cần quá vội. Đêm đen quá, ta thì đau nhức, chờ đến mai trời sáng rồi lên đường cũng chưa muộn.”
Đùa à! Hiện giờ thân thể nàng cứng đơ hơn cả bia đá khắc gia quy nhà họ Cố, nếu chiếc bè tre này kêu “rắc” một tiếng, thì Hàn Thời Yến thực sự sẽ phải chấp bút viết văn tế cho nàng, bi ai khóc lóc rồi.
Nàng vừa nghĩ vậy, liền thấy Hàn Thời Yến đang nhìn mình bằng ánh mắt trầm lặng, sâu thẳm.
Cố Thậm Vi vừa định lấp liếm đôi câu để xua đi bầu không khí có chút lúng túng, thì thấy Hàn Thời Yến chống một tay xuống đất, tay kia nhẹ nhàng đặt lên trán nàng.
“Ừm, ngày mai đi cũng không muộn. Cô có thương tích, nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Dòng sông nước chảy xiết, ngày mai khởi hành chưa biết chừng lại đến trước cả Ngô Giang bọn họ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT