“Thật sao? Ngươi còn biết những người Đại Ung nào nữa? Họ tên là gì, hành sự thế nào?”
Cố Thậm Vi ngẩng cằm, nhìn về phía Tiêu Vũ đeo nanh sói. Hắn da ngăm, thân hình cường tráng, đầu đội chiếc mũ lông thú không rõ là của loài nào, trời giờ đã ấm lên không ít, vậy mà tên man nhân này vẫn chẳng sợ phát rôm.
So với vẻ thanh lãnh của Hàn Thời Yến, thì Tiêu Vũ lại mang theo sự nhiệt tình thái quá, giống như một con trâu điên đỏ mắt.
Nghĩ đến nhiệm vụ mà Ngụy Trường Mệnh từng nói, Cố Thậm Vi liền giữ lại vài phần khách khí khi trò chuyện với Tiêu Vũ, không dùng lời lẽ quá sắc bén.
Tuy nhiên, có lẽ do hai nước khác biệt văn hóa, Tiêu Vũ dường như chẳng cảm nhận được sự nhã nhặn đó, hắn sững sờ trong giây lát, rõ ràng bị câu phản vấn bất ngờ của Cố Thậm Vi làm cho bối rối.
Hắn gãi đầu qua lớp mũ da, cười ngượng ngùng: “Thật ngại quá, ta thật ra chẳng quen nhiều người Đại Ung đâu. Là thầy dạy ta lễ nghi Đại Ung dạy rằng khen người thì phải nói vậy, nên ta học theo như chim sẻ bắt chước tiếng người thôi.”
Khóe miệng Cố Thậm Vi giật giật, nhìn nụ cười chân thật kia, lòng nàng lập tức cảnh giác mười phần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play