Vương Nhất Hòa thấy thế, cố nhẫn nhịn cơn giận muốn đánh cho Ngô Giang một trận, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời của một văn quan, chạy đến trước mặt Tào đại nương tử.
Ông chắp tay hướng về phía Tào đại nương tử, vuốt râu dê, nói: “Bá phu nhân chớ trách, tiểu điệt nhà ta từ nhỏ ít đọc sách, vụng về lời nói. Phu nhân mới tỉnh lại, vẫn nên chớ động khí, trước tiên vào nội thất nghỉ ngơi đôi chút là hơn.”
“Lão ngỗ tác y thuật chẳng ra gì, lúc cấp bách mới lần đầu khám bệnh cho người sống, may mà phu nhân mệnh lớn phúc dày, lại nhờ Cố thân sự kịp thời cầm máu, mới thoát khỏi hiểm cảnh. Mong phu nhân chớ trách tội.”
“Chuyện chuyên môn cần người chuyên trách, thương thế của phu nhân vẫn cần Lý Thái y bắt mạch rồi mới định thuốc được.”
“Phu nhân đến phủ Vương ta mừng hỷ sự, lại gặp đại họa, tại hạ thực vô cùng hổ thẹn. Mong phu nhân nói hết những gì mình biết, sớm ngày tra ra hung thủ, để tại hạ còn mặt mũi gặp lại bá gia.”
Lửa giận trong lòng Tào đại nương tử bị lời lẽ ôn hòa ấy dập tắt, bà ta yếu ớt lắc đầu, “Phải là ta cảm tạ các vị đã cứu mạng.”
Cố Thậm Vi liếc nhìn Vương Nhất Hòa, trong lòng thầm khâm phục.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play