Nhà chính của căn nhà cũ nằm ở giữa, hai gian sương phòng hai bên, đầu đông là bếp, còn đầu tây là nhà xí và chuồng heo. Lúc này, nhà chính chật kín người, bao quanh một nam một nữ.
Cô gái đó chính là Triệu Thần Dương đã trưởng thành. Cô mặc áo nhung màu vàng sẫm kết hợp với áo khoác len ngắn màu nâu hạt dẻ, quần đen bó gọn gàng và giày nâu, trông thời thượng nổi bật giữa một đám cô gái nông thôn quê mùa. Cô có mái tóc ngắn hơi xoăn, khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to, trông tươi tắn và cuốn hút.
Triệu Trọng Võ huýt sáo, nhướng mày: “Chậc chậc, xem ai đây này! Quả thật là con gái mười tám đổi khác, tiểu lùn Triệu Thần Dương cũng đã về rồi. Bảy, tám năm chẳng gửi lấy một bức thư, giờ lại áo gấm về làng?”
Triệu Thần Dương nghe thấy giọng điệu châm chọc, quay sang nhìn Triệu Trọng Võ, tức đến trợn mắt: “Nhị Cẩu Tử, lâu không gặp, anh vẫn cái thói khó ưa như thế!”
Triệu Trọng Võ da mặt dày, chẳng sợ bị mắng, cười hề hề nói: “Khó ưa cũng còn tốt hơn là vô tâm. Em ăn bám ở Triệu gia suốt mười năm, vừa được cha mẹ ruột đón vào thành phố là chẳng thấy chút tin tức nào nữa. Đúng là vô tâm mà, vô tâm thật đấy.”
Tiền Thục Phân nghe không nổi nữa, bước tới đập mạnh lên đầu Triệu Trọng Võ: “Không nói không ai bảo là câm đâu!”
Người đàn ông trung niên cao lớn đứng bên cạnh Triệu Thần Dương, mặc chiếc áo dài màu xám nhạt, trông rất đĩnh đạc và có khí chất. Ông ta mỉm cười, lịch sự gật đầu với Triệu Trọng Võ: “Cậu là anh hai của Triệu Hướng Vãn phải không? Rất vui được gặp cậu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT