◎ Cử chỉ dứt khoát, động tác chào tiêu chuẩn ◎
Mai Mai mặc một chiếc áo đơn, chân trần đứng thẳng trên sàn nhà lát đá thủy tinh màu than chì trong hành lang.
Đôi mắt to của cô bé lấp lánh ánh lệ, giọng nói yếu ớt và nhút nhát: “Chị ơi, chị đến cùng mẹ em đúng không? Chị có thấy cha em không?”
【Đồ đàn bà đáng chết, con kỹ nữ đáng ghét! Chị lại không phải là cảnh sát, còn dám đến trước mặt mẹ tôi mà nói những lời vớ vẩn, thật là lo chuyện không đâu. Tôi ghét chị, cút xa khỏi tôi một chút!】
Ngoài miệng thì phát ra âm thanh ngoan ngoãn, nhu nhược, nhưng trong nội tâm lại vang lên giọng nói chua chát. Khi hai âm thanh hoàn toàn trái ngược này vang lên bên tai và trong đầu, khóe môi Triệu Hướng Vãn hơi nhếch xuống, trong mắt hiện lên một tia chế giễu.
—— Mới mười một tuổi, mà đã giỏi ngụy trang đến thế.
Ánh mắt sắc bén của Triệu Hướng Vãn khiến Mai Mai cảm thấy như mọi suy nghĩ nhỏ nhen của mình đều không thể che giấu được, khiến cô bé bắt đầu trở nên căng thẳng.
Mai Mai gắt gao nắm chặt tay, trốn tránh ánh mắt của Triệu Hướng Vãn. Nhìn thấy bóng dáng của Hứa Tung Lĩnh qua cánh cửa đôi của phòng cấp cứu, cô bé lập tức như tìm được chỗ dựa, nhanh chóng chạy về phía ông.
Lạch cạch lạch cạch, lạch cạch lạch cạch……
Tiếng chân trần đập xuống sàn đá thủy tinh vang lên rất rõ ràng trong hành lang, làm kinh động đến cặp vợ chồng đang ở trong phòng cấp cứu cùng đứa trẻ.
Hứa Tung Lĩnh xoay người lại, thấy Mai Mai lao nhanh về phía ông, ôm chặt lấy eo ông, giọng nói đầy ủy khuất: “Cha, cha đã đi đâu? Mai Mai sợ lắm……”
Nhìn thấy con gái đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, Hứa Tung Lĩnh đau lòng bế con lên. Mai Mai rúc vào lòng ngực của cha mình, như thể muốn hấp thụ năng lượng từ ông.
Chu Xảo Tú lạnh lùng nhìn đứa con gái mình yêu thương nuôi dưỡng, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân. Nếu không có sự giúp đỡ của Triệu Hướng Vãn, có lẽ Bảo Bảo đã bị cặp vợ chồng kia làm tổn thương nghiêm trọng, hoặc bị đưa đến nông thôn chịu khổ. Thế nhưng, người gây ra mọi chuyện lại dám đứng trước mặt mình, công khai cướp lấy sự chú ý và tình cảm của Hứa Tung Lĩnh.
“Mẹ……” Một tiếng gọi yếu ớt làm vỡ tan bầu không khí nặng nề trong phòng bệnh.
Chu Xảo Tú gạt bỏ mọi cảm xúc oán giận, vội vàng lao về phía Bảo Bảo: “Bảo Bảo, con tỉnh rồi sao? Có khó chịu không? Đau đầu không? Uống nước đi.”
Thấy mẹ, Bảo Bảo bắt đầu khóc nức nở, đưa tay ôm cổ mẹ: “Mẹ ơi, Bảo Bảo ngoan, Bảo Bảo không chạy lung tung, đừng bán Bảo Bảo đi.”
Lần đầu tiên nghe thấy Bảo Bảo nói những lời như vậy, Chu Xảo Tú cảm thấy trái tim mình như bị hàng ngàn con kiến cắn, đau đớn đến mức khó thở. Cổ họng bà như bị nghẹn lại, không thể thốt lên một lời nào.
Mai Mai ngẩng đầu từ lòng cha ra, nhìn Bảo Bảo với ánh mắt đầy vui mừng: “Bảo Bảo, em đã trở về! Thật là quá tốt.”
Bảo Bảo không đáp lại.