Chẳng mấy ngày sau, mấy người họ đã về tới kinh thành Hưng Hoa. Biết Cố Phong Hoa nhớ người thân, mấy người Lạc Ân Ân bèn đưa thẳng nàng về tới tận cổng nhà.
"Ta về trước đây, các ngươi cũng về nhà sớm nhé." Cố Phong Hoa nhảy xuống xe ngựa, nói với mấy người Lạc Ân Ân.
"Ừm, ta về liền đây." Lạc Ân Ân gật đầu.
"Mãi mới về được một chuyến, vội về làm gì chứ, cứ đến Thập Hương Cư làm vài chén đã rồi tính. Cái vị của Thanh Tuyết Phiêu Hương ấy, nghĩ thôi đã thèm chảy nước miếng rồi." Mập trắng vừa chép miệng vừa nói.
Tuy bản thân cũng nấu ăn rất cừ, nhưng nói đến chuyện ủ rượu thì Mập trắng lại rất biết mình biết ta. Một là không có thời gian và tâm sức, hai là không thể lúc nào cũng kè kè mang theo hầm rượu, bể ủ thượng hạng bên người, cho nên không tài nào tự mình ủ ra rượu ngon được. Hắn đã nhớ da diết món Thanh Tuyết Phiêu Hương của Thập Hương Cư từ lâu lắm rồi.
"Đúng đúng, đưa Ân Ân về trước, chúng ta đến Thập Hương Cư." Diệp Vô Sắc cũng nuốt nước miếng ừng ực.
Thanh Tuyết Phiêu Hương của Thập Hương Cư được mệnh danh là một chén giải ngàn sầu, hai chén đời vô ưu, không chỉ là tuyệt phẩm của Hưng Hoa mà còn được người đời ca tụng là tuyệt phẩm của cả Thiên Cực. Nghe đồn có người không ngại vạn dặm xa xôi, vượt qua bao quốc gia để đến Hưng Hoa chỉ để thưởng thức một ly Thanh Tuyết Phiêu Hương. Diệp Vô Sắc cũng đã thèm thuồng từ rất lâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT