"Mà thôi, chuyện đã qua nhiều năm rồi, hai vợ chồng chúng ta thực ra sớm đã tuyệt vọng." Phương Thế Bác lau khoé mắt, nói: “Cũng chính vì chuyện này mà chúng ta đặc biệt trân quý Thiên Hựu, từ nhỏ đã đặt nhiều kỳ vọng vào hắn, nhưng lại không nỡ để hắn ra ngoài rèn luyện, chỉ sợ hắn gặp phải chuyện gì bất trắc, đến nỗi lớn từng này rồi mà vẫn không hiểu chuyện, gây thêm không ít phiền phức cho các vị, mong các vị rộng lòng bỏ qua.”
Nói đến đây, Phương Thế Bác nhìn Cố Phong Hoa, ánh mắt ngập tràn vẻ áy náy.
"Điện chủ đại nhân nói quá lời rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ, ta sớm đã quên." Cố Phong Hoa hào phóng đáp.
Lúc này, nàng đối với Phương Thiên Hựu đã không còn nhiều ác cảm như trước, mà phần nhiều là đồng cảm, sao lại còn so đo với hắn làm gì.
Hơn nữa, trước đó Phương Thiên Hựu bị Lạc Trường Phong đánh cho tơi bời mà vẫn không chịu mềm mỏng xin tha, điều này khiến nàng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy gã này quả thực đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, cũng không đến nỗi vô phương cứu chữa nên càng không muốn níu giữ chút ân oán trước kia.
"Mấy vị trưởng lão, Phong Hoa, Ân Ân, Lan Sinh, Vô Sắc, chuyện lúc trước mong các vị thay ta giữ kín, tuyệt đối đừng truyền ra ngoài, ta sợ Thiên Hựu lại phải chịu thêm kích động nào nữa." Phương Thế Bác nói với mọi người.
"Điện chủ đại nhân yên tâm, loại chuyện này sao chúng ta có thể tùy tiện rêu rao được." Mọi người đều thấy đồng tình với Phương Thiên Hựu, bèn lập tức gật đầu đáp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play