Nửa canh giờ đã qua, một canh giờ đã qua, Tạ Hoài Viễn dừng bước lần nữa.
"Trưởng lão đại nhân, chúng ta không mệt." Lần này, không đợi hắn lấy ra Thánh Khí Đan, mấy người Cố Phong Hoa đã chủ động nói.
"Các ngươi không mệt, ta mệt được chưa." Tạ Hoài Viễn lau trán, nói với giọng bực bội.
Mặc dù nói Thiên Hà Sơn thiên địa linh khí không đến nỗi mang đến cho hắn áp lực quá lớn, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến vận chuyển thánh khí của hắn, vả lại tuổi tác cũng không tha cho người, trên đường đi ngựa không ngừng vó, hắn thật sự có chút mệt mỏi.
"Ồ, vậy lão nhân gia ngài nghỉ ngơi một chút đi." Lạc Ân Ân và mấy người Mập trắng vội vàng dâng lên nước trong và lương khô, Cố Phong Hoa còn ở một bên quạt giúp.
"Các ngươi thật sự không mệt?" Tạ Hoài Viễn cuối cùng cũng phát hiện ra điều không đúng.
Dưới áp lực khổng lồ của thiên địa linh khí đó, ngay cả hắn cũng có chút mệt mỏi, nhưng trong mắt mấy người Cố Phong Hoa không những không có chút mệt mỏi nào, thậm chí trên trán không thấy một giọt mồ hôi nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play