“Ca ca, chúng ta nghĩ cách giúp tỷ tỷ đi.” Thấy tỷ tỷ ân nhân buồn bã, bé con quay sang ca ca nhà mình làm nũng.
Đồng Thanh Việt cười xoa đầu bé, quay đầu hỏi Tầm Mạch Mạch: “Trên thứ đó cô có lưu lại dấu hiệu Nguyên thần [1] không? Nếu có, ta có thể tìm người hiểu về Nguyên thần tới giúp cô.”
[1] Hiểu đơn giản là ký hiệu lưu lại trên đồ vật của mình.
“Không có.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu.
Nàng chỉ có tu vi Trúc cơ, thần thức còn chưa đủ mạnh, làm sao tạo được dấu hiệu Nguyên thần. Phu quân của nàng có thể tạo dấu ấn trên đó, nhưng bọn họ vốn liên hệ thông qua linh lung thạch, bây giờ nàng đã làm mất linh lung thạch rồi, không thể liên lạc với phu quân. Cũng vì thế nên nàng mới sẽ lo lắng như vậy, nàng sợ mất linh lung thạch rồi, sau này nếu nàng rời khỏi Hương An Thành, phu quân sẽ không tìm được nàng nữa.
“Vậy thì khó rồi. Nếu như không phải sạt lở khoáng mạch, thì có thể dùng linh khí để tìm nó, nhưng bây giờ trong đó tất cả đều là linh thạch vỡ vụn, chúng ta không thể biết được linh thạch nào có linh khí của cô.” Đồng Thanh Việt nhíu mày, nếu như không phải sạt lở khoáng mạch, với thần trí của y chỉ tìm một lúc là có thể cảm nhận được.
“Thứ tỷ tỷ mất không có linh khí, đó chỉ là một viên đá bình thường.” Bé gái đã từng chạm vào linh lung thạch của Tầm Mạch Mạch, nên bé biết nó không có linh khí.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT