Lời này vừa dứt, bàn tay ẩn trong tay áo của hoàng hậu liền siết chặt. Đến tận hôm nay, bà mới hiểu ý của tiên đế. Có Thẩm Thuần thì con trai bà mới không bị bầy sói xâu xé. Nhưng Thẩm Thuần đâu dễ đối phó. Tiên đế dùng đại nghĩa để kiềm chế dã tâm của hắn, nhưng phía trước có sói, đằng sau có hổ, sau này mẹ con họ chỉ có thể sống trong lo sợ.
“Cảm tạ vương gia nhắc nhở.” Thẩm Thuần tỏ vẻ không để tâm.
Các thân vương trao đổi ánh mắt, chỉ nghĩ anh trẻ tuổi ngạo mạn.
Ba ngày để tang kết thúc, các thân vương được đưa về phủ nghỉ ngơi. Đứa trẻ quỳ suốt ba ngày liền ngã xuống, mặt tái xanh, khiến hoàng hậu hoảng loạn gọi người tới.
“Đặt cậu ấy nằm xuống đi.” Thẩm Thuần nói.
Anh không tán thành việc để một đứa trẻ chịu khổ thế này. Hiếu ở trong tâm, chỉ cần tận tâm là đủ. Nhưng thời đại này có lễ pháp, tân đế phải tuân theo.
Hoàng hậu luống cuống, đặt đứa con xuống đất. Thẩm Thuần tháo cổ áo Phượng Phi Bạch, nghiêng đầu cậu sang một bên, bắt mạch, tay kia bấm vào nhân trung.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play