Sau vài ngày sinh tồn, Minh Anh dần quen với nhịp sống mới của mình. Mỗi sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cậu rời khỏi hang để tìm kiếm thức ăn và thu thập một số đồ vật kì lạ nhưng an toàn. 

Khu rừng này, dù nguy hiểm, cũng tràn ngập những điều kỳ diệu mà cậu chưa từng thấy ở thế giới hiện đại. Những cây cối và loài hoa tự co lại phóng gai khi cậu đến gần, hoặc là phát sáng hay tỏa nhiệt…, và cả những tiếng động kỳ lạ vang lên từ xa – tất cả khiến cậu vừa tò mò vừa sợ hãi.

Hôm nay, Minh Anh quyết định đi sâu hơn vào rừng để khám phá thêm. Đôi chân thỏ nhỏ bé của cậu bước từng bước cẩn thận trên thảm lá khô, tai vểnh lên nghe ngóng mọi âm thanh. 

Cậu đã học được cách di chuyển nhẹ nhàng hơn, không còn vụng về như những ngày đầu. Dù vậy, mỗi khi nghĩ đến việc mình giờ đây là một chú thỏ, cậu vẫn không khỏi thở dài. 

“Nếu ở thế giới cũ, mình đã có thể dùng tay cầm dao chặt củi, đào hố, hay ít nhất là cầm bút ghi chép lại những gì mình thấy. Giờ thì chỉ biết dùng miệng ngậm đồ,” cậu lẩm bẩm, vừa buồn cười vừa chán nản.

Khi đi qua một bụi cây rậm rạp, Minh Anh bất ngờ nghe thấy tiếng sột soạt. Cậu lập tức dừng lại, toàn thân căng cứng hai lỗ tai vỉnh lên nghe ngóng, mắt đảo quanh tìm kiếm nguy hiểm. 

Nhưng thay vì một con thú săn mồi, thứ xuất hiện lại là một con nai nhỏ với bộ lông ánh lên màu bạc dưới ánh nắng, đôi mắt tròn xoe lấp lánh như ngọc bích. Đặc biệt, trên đầu nó mọc một cặp sừng nhỏ xoắn lại như những cành cây non.

“Ngươi là ai?” Con nai đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng mang chút nghi ngờ.

Minh Anh giật mình, suýt nhảy dựng lên. “Nó biết nói?!” cậu thầm nghĩ, tim đập thình thịch.

Nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng trả lời bằng giọng điệu thân thiện nhất có thể. “Ta… ta là Minh Anh. Ta chỉ là một con thỏ nhỏ, mới đến khu rừng này thôi. Còn ngươi là ai?”

Con nai nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt ánh lên sự tò mò. “Ta là Bạch Lộc, sống ở đây từ lâu lắm rồi. Ngươi lạ lắm, không giống những yêu quái khác trong rừng. Mùi của ngươi…ta chưa từng ngửi thấy bao giờ.”

Minh Anh chột dạ. “Ừm… ta cũng không rõ nữa khi có kí ức thì ta đã ở đây rồi.”

Bạch Lộc cũng không quá ngạc nhiên, chắc lại là một con yêu quái nhỏ nào đó vừa mới thức tỉnh rồi.

Bạch Lộc khịt mũi, như thể đang cười nhạo sự ngây thơ của cậu. “Tin tôi vậy sao? Hừ, khu rừng này đầy rẫy những thứ có thể nuốt chửng ngươi trong một cái chớp mắt. Ngươi nhỏ bé thế này, lại không có móng vuốt hay sừng để tự vệ lại tin người như vậy. Nếu gặp phải Hắc Báo hay Xích Xà, ngươi xong đời ngay.”

Minh Anh nuốt nước bọt, tưởng tượng ra cảnh mình bị một con báo đen hay rắn đỏ khổng lồ đuổi theo.

Bạch Lộc thấy phản ứng của cậu thì bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng qua. “Không cần phải sợ. Hắc Báo thích săn vào ban đêm, nhanh như bóng tối. Xích Xà thì ẩn trong những kẽ đá, chờ con mồi đi ngang qua là tấn công. Nhưng nếu ngươi cẩn thận, đi vào ban ngày và tránh những nơi tối tăm, có lẽ ngươi sẽ sống được thêm.” 

Mang ý trêu chọc, vì thế Bạch Lộc cố ý miêu tả vô cùng đáng sợ để xem con thỏ nhỏ này phản ứng.

Minh Anh gật gù, cố gắng ghi nhớ từng lời. Đúng lúc ấy, một sinh vật khác bước ra từ bụi cây gần đó. Lần này là một con sóc to gấp đôi cậu, lông màu nâu đỏ, đôi tai nhỏ nhắn rung rung. Trên lưng nó mọc thêm một đôi cánh nhỏ trong suốt, lấp lánh như cánh chuồn chuồn. “Ai đang nói chuyện ở đây vậy?” con sóc lên tiếng đầy tò mò.

Bạch Lộc liếc nhìn con sóc, rồi giới thiệu với cậu. “Đây là Xích Sí bạn ta, một con sóc cánh. Đừng vì vẻ ngoài của cậu ta mà kinh thường cậu ta nhanh lắm ý, không gì bắt kịp cả.”

Xích Sí bay vụt lên, lượn một vòng quanh Minh Anh rồi đáp xuống trước mặt cậu. “Ngươi là thỏ à? Sao ta chưa thấy ngươi bao giờ? Mới sinh ra hả?”

“Không… không hẳn vậy,” Minh Anh lúng túng đáp. “Ta cũng không biết. Ta vẫn đang tìm hiểu xem khu rừng này thế nào.”

Xích Sí nghiêng đầu, đôi cánh nhỏ rung lên như đang suy nghĩ. “người như vậy cũng lạ nhỉ, không có bộ tộc mà vẫn thành linh thú được, là kẻ độc hành à hiếm đấy. À nhắc cho người biết để không xúc phạm đại vương, ở khu rừng này có Mộc đại vương. Ngài ấy là đại vương của khu rừng này, ngài ấy bảo vệ chúng ta khỏi con người xấu xa.”

Bach Lộc nói thêm “Cậu cứ yên tâm nhé, nếu đã phân hoá thì động vật phân hoá không làm gì ngươi đâu. Đó là quy định của đại vương trong khu vực này.”

Minh Anh rùng mình khi nghe đến cái tên “Mộc Tinh”. Cậu nhớ lại cái rễ cây kỳ lạ từng xuất hiện gần hang mình, mạnh mẽ đến mức đâm xuyên cả đá. “Vậy… Mộc Tinh có hay xuất hiện không?” cậu hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Không thường xuyên,” Bạch Lộc trả lời. “ngày ấy ở trong trung tâm của rừng. Nhưng nếu ngươi đi quá sâu vào trung tâm rừng, nơi có cái cây lớn nhất, có thể ngươi sẽ gặp ngài ấy. Ta khuyên ngươi đừng đến đó. Những kẻ   làm phiền ngài ấy thường không có cái kết tốt đẹp đâu.”

Minh Anh gật đầu lia lịa, tự nhủ sẽ tránh xa khu vực đó bằng mọi giá. Nhưng rồi một câu hỏi khác chợt nảy ra trong đầu cậu. “Này, các ngươi có biết gì về con người không, tại sao lại nói họ xấu xa? Những sinh vật đi bằng hai chân, không có lông hay móng vuốt, nhưng rất thông minh ấy?”

Bạch Lộc và Xích Sí nhìn nhau, như thể câu hỏi của cậu quá kỳ lạ. “Con người?” Xích Sí lặp lại, giọng ngạc nhiên. “Ta có nghe nói về họ. Họ sống ở ngoài rìa rừng, hoặc gần những con sông lớn hay biển. Nhưng ta không thích họ lắm. Họ hay cầm những thanh gỗ sắc nhọn, đốt lửa và chặt cây. Rất nguy hiểm.”

“Nhưng họ không phải yêu quái,” Bạch Lộc bổ sung. “Họ yếu hơn chúng ta nhiều,  nhưng trong số họ có một số người có linh lực trời sinh. Họ đông lắm, và gần đây ta nghe nói họ đang tụ tập lại, muốn tiến vào rừng để săn thú cho mùa đông. Có một kẻ dẫn đầu, nghe đâu rất mạnh lại còn có thể hóa hình thú.”

Xích Sí hừ nhẹ “Đã là yêu quái giống chúng ta, cũng có thể hóa thành hình thú tại sao lại đứng bên con người?”

Minh Anh nghe đến đây cậu cảm thấy hơi hoang mang, con người mà cũng có thể hóa thành hình thú sao. Cậu cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi của mình vừa mới dập tắt. Cậu bạn hỏi “Con người nào cũng có thể hóa hú sao?.”

Xích Sí kinh thường mà nói “Làm sao bọn họ có thể hóa hình thú xinh đẹp như chúng ta được, chỉ là một bộ phận trong số họ thôi”.

Nếu là trước đây khi còn là một con người, có lẽ cậu có thể tìm cách liên lạc với họ. Nhưng rồi cậu lại chùng xuống khi nghĩ đến việc mình giờ là một con thỏ bán yêu. “Nếu họ săn yêu quái, liệu họ có tấn công ta không?” cậu lo lắng hỏi.

Xích Sí nhún vai, đôi cánh nhỏ rung rung. “Có thể lắm. Ngươi là yêu quái mà, nhưng mà cũng đã từ rất lâu rồi họ không còn săn linh thú chúng ta nữa. Bây giờ họ chỉ có săn những con yêu thú chưa mở linh trí mà thôi. Nghe đâu là do thoả thuận của các đại vương với loài người đấy”

Minh Anh thở dài, cảm giác vừa may mắn vừa sợ hãi. Cậu muốn gặp con người, nhưng đồng thời cũng sợ bị họ coi là kẻ thù. Cũng may là họ không săn bắt linh thú. Cũng cảm tạ bây giờ cậu là một linh thú. “Cảm ơn các ngươi đã kể ta nghe” cậu nói.

Bạch Lộc gật đầu, còn Xích Sí thì bay vụt lên cây, vẫy cánh chào tạm biệt. “Gặp lại sau nhé, thỏ nhỏ! Đừng để bị ăn thịt đấy!” Nó hét lên trước khi biến mất giữa tán lá.

Bạch Lộc thì nói với cậu nếu có thể thì nên hợp lại với bộ lạc của mình để an toàn hơn, cậu và Bạch Lộc cũng hẹn nhau ngày mai cùng nhau ra bờ suối chơi. Rồi mới chào nhau rời đi.

Minh Anh đứng đó một lúc, ngẫm nghĩ về những gì vừa nghe. Khu rừng này quả thật kỳ lạ hơn cậu tưởng, nhưng đồng thời cũng đầy những sinh vật thú vị. Cảm thấy những sinh vật này cứ giống như yêu quái ở trong sách vậy. À bây giờ cậu cũng là một trong những yêu quái đó…

Sau cuộc trò chuyện với Bạch Lộc và Xích Sí, Minh Anh không thể ngừng nghĩ về những điều mình đã nghe. 

Khu rừng này đầy rẫy yêu quái với đủ loại năng lực kỳ lạ – từ những cái cây biết săn mồi đến những con sóc có cánh bay lượn. “Nếu họ đều có sức mạnh, vậy mình thì sao?” cậu tự hỏi, đôi tai thỏ nhỏ rung rung khi cậu ngồi trong hang, nhìn ra ngoài khu rừng sáng rực ánh nắng ban mai. 

Là một yêu quái nhỏ bé, dù chỉ mới “ra đời” trong thế giới này, cậu không tin mình lại hoàn toàn vô dụng. “Chắc chắn mình phải có gì đó đặc biệt chứ,” cậu lẩm bẩm, quyết tâm tìm hiểu.

Cậu nhảy ra khỏi hang, đôi chân thỏ nhỏ bé di chuyển linh hoạt hơn hẳn những ngày đầu. Đầu tiên, cậu thử nhảy thật cao xem mình có thể bay như Xích Sí không. Nhưng sau vài lần nhảy lên rồi rơi bịch xuống đất, mặt mũi dính đầy lá khô, cậu nhận ra đó không phải là năng lực của mình. “Được rồi, không bay được thì thôi,” cậu thở dài, phủi phủi lông trên mặt.

Tiếp theo, cậu thử dùng sức mạnh để khiến một tảng đá nhỏ lăn đi, hy vọng mình có thể điều khiển đất đá như trong mấy bộ phim tiên hiệp cậu từng xem. 

Cậu đứng trước tảng đá, hít một hơi thật sâu, rồi hét lên “Di chuyển đi!” Nhưng tảng đá vẫn nằm im, chẳng thèm nhúc nhích. Minh Anh lườm nó một lúc, rồi chán nản ngồi phịch xuống. “Chẳng lẽ mình yếu đến mức không có chút sức mạnh nào sao?” cậu tự nhủ, cảm giác hơi thất vọng.

Cậu không bỏ cuộc ngay. Suốt nửa ngày trời, Minh Anh thử đủ mọi cách. Từ việc hét lên để xem có thể tạo gió, đến việc giậm chân xuống đất hy vọng gây ra rung chấn. 

Cậu thậm chí còn cắn thử một cành cây khô, nghĩ rằng mình có thể hút linh khí từ nó như cách yêu quái trong truyền thuyết vẫn làm. Nhưng tất cả những gì cậu nhận được là cái miệng đầy xác rễ cây và một cơn ho sặc sụa. “Thật vô dụng,” cậu lẩm bẩm, nằm dài trên thảm cỏ, đôi mắt nhìn lên tán cây xanh mướt phía trên. “Mình đúng là yêu quái tệ nhất trong cái rừng này rồi.”

Nắng trưa dần gay gắt, Minh Anh cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Cậu lê bước về hang, đầu óc trống rỗng. “Có khi mình chẳng có năng lực gì thật. Chỉ là một con thỏ yếu ớt, nhưng sống sót được đến giờ đã là may mắn lắm rồi,” cậu tự an ủi, nhưng giọng điệu vẫn đầy thất vọng. 

Vừa vào hang, cậu cuộn tròn trong góc quen thuộc, định ngủ một giấc để quên đi nỗi buồn. “Ngủ thôi, biết đâu mơ thấy mình có sức mạnh thì cũng đỡ tủi,” cậu nghĩ, nhắm mắt lại.

Nhưng giấc ngủ chưa kịp đến thì một tiếng “ầm” dữ dội vang lên, khiến cả hang rung chuyển. Minh Anh giật mình bật dậy, đôi tai vểnh lên, tim đập thình thịch. Mặt đất dưới chân cậu rung động mạnh mẽ, như thể có thứ gì đó khổng lồ đang di chuyển bên ngoài. “Cái gì vậy? Động đất sao?” cậu hoảng loạn tự hỏi, mắt đảo quanh. Tiếng nứt vỡ bắt đầu vang lên từ trần hang, những mảnh đất và đá nhỏ lả tả rơi xuống. Một tảng đá lớn trên cao đột nhiên lỏng lẻo, chuẩn bị đổ sập xuống ngay chỗ cậu đang đứng.

“Không xong rồi!” Minh Anh hét lên trong đầu, toàn thân run rẩy. Cậu nép sát vào một nhánh rễ cây khô mọc xuyên qua tường hang, không biết phải làm gì ngoài việc cầu mong mình không bị đè chết. Đúng lúc ấy, một cảm giác kỳ lạ trào lên trong cơ thể cậu – ấm nóng, như có luồng khí chạy dọc từ ngực xuống chân. Cậu không kịp suy nghĩ, chỉ vô thức nắm chặt nhánh rễ bằng đôi chân trước nhỏ bé của mình.

Và rồi, điều kỳ diệu xảy ra. Nhánh rễ già mà cậu đang dựa vào bỗng rung lên nhè nhẹ. Từ chỗ tiếp xúc với chân cậu, những mạch xanh bắt đầu lan tỏa, nhánh rễ nhanh chóng đâm chồi, sinh sôi với tốc độ chóng mặt. Chỉ trong vài giây, nó vươn dài ra, đan xen thành một tấm lưới dày đặc bọc lấy trần hang. Những cành cây mới mọc cứng cáp như thép, giữ chặt đất đá phía trên, ngăn không cho chúng rơi xuống nữa. Tảng đá lớn bị mắc kẹt trong mạng lưới cành cây, lơ lửng ngay trên đầu Minh Anh.

Cậu đứng ngây ra, miệng há hốc, không tin vào mắt mình. Hang động giờ đây được bao bọc bởi một lớp rễ cây xanh mướt, như một mái vòm tự nhiên. “Mình… mình làm được sao?” cậu lẩm bẩm, giọng run run vì kinh ngạc. Cậu nhìn xuống đôi chân thỏ nhỏ bé của mình, rồi lại nhìn lên tấm lưới rễ cây. Một nụ cười dần nở trên môi cậu. “Mình có năng lực! Mình thật sự có năng lực!” cậu reo lên, nhảy nhót trong hang như một đứa trẻ vừa nhận được quà.

Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu. Ngay sau khi kích phát năng lực, Minh Anh cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến dữ dội. Đầu óc cậu quay cuồng, mắt trĩu xuống không thể cưỡng lại. “Sao thế này… mình mệt quá!” cậu lẩm bẩm, cố gắng giữ tỉnh táo nhưng không nổi. Toàn thân cậu như bị rút cạn sức lực, và trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ngã vật xuống thảm lá trong hang, chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong lúc cậu ngủ say, khu rừng bên ngoài dường như cũng cảm nhận được điều gì đó khác lạ. Những cây cối gần hang khẽ rung lên, như thể đang thì thầm với nhau. Một luồng linh khí yếu ớt tỏa ra từ hang, lan tỏa vào không khí, hòa lẫn vào làn gió rừng. Xa xa, ở trung tâm khu rừng, một cái cây khổng lồ với tán lá rộng lớn khẽ động đậy. Đôi mắt lấp lánh như đom đóm trong đêm từ từ mở ra, hướng về phía hang động nhỏ bé của Minh Anh. “Hửm… thứ gì vừa xuất hiện vậy?” một giọng nói trầm thấp vang lên, hòa vào tiếng xào xạc của lá cây.

Minh Anh không hề hay biết rằng, năng lực mà cậu vừa kích phát không chỉ cứu lấy mạng sống của mình, mà còn vô tình thu hút sự chú ý của kẻ cai quản khu rừng này.

 

—--------

Cái cảnh em nó luyện tập sức mạnh trông tưởng tượng của tôi buồn cười thật sự. Có con thỏ nào nhảy lên nhảy xuống ở một chỗ ngu ngốc như thế đâu 😂.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play