Vùng biên cương vẫn lạnh buốt, Thượng Kinh lại ngập tràn sắc xuân.
Khi tin tức Định Bắc vương điện hạ hồi tỉnh và tin Định Bắc vương dẫn quân giết qua Việt Hà, tiến tới thành chính của Vinh Châu truyền tới kinh thành đã là một tháng sau.
Lúc Minh Đàn nghe được tin này thì nàng đang ở trong từ đường trong phủ dâng hoa quả cho vợ chồng Mẫn Tông thái tử. “Choang” một tiếng, mâm đựng hoa quả rơi xuống đất, Minh Đàn sững người trong nháy mắt, cũng không để ý mà chỉ quay người ngơ ngẩn hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Lục Ngạc mừng đến nỗi nước mắt nhòe khóe mi, lại lặp lại: “Vương gia suất quân đánh qua Việt Hà, đã tiến đánh tới thành chính của Vinh Châu, chắc hẳn ít ngày nữa sẽ toàn thắng!” Nàng vội vàng lau khô nước mắt, “Vốn dĩ điện hạ đã tỉnh từ lâu, nhưng tình hình chiến đấu ở tiền tuyến phức tạp, tin tức bị chặn, không thể truyền tới Thượng Kinh. Tiểu thư lo lắng cho Vương gia gần đây gầy đi nhiều rồi, hiện giờ nhận được tin vui, cuối cùng tiểu thư cũng có thể ngủ ngon!”
Từ khi nhận được tin Vương gia bị thương, nàng thấy tiểu thư nhà mình thường xuyên gặp ác mộng, nửa đêm bừng tỉnh, đến bữa cũng chỉ ăn nhiều nhất nửa chén cơm, sau khi vết thương hồi phục mãi mới tăng lên được một ít thịt, thời gian qua lại sụt cân trở lại.
Các nàng là nô tỳ, xem trong mắt, đặt trong lòng, cũng chỉ biết chờ đợi ngày này qua ngày khác, đến Tố Tâm cũng không biết khuyên giải an ủi thế nào, cũng may hiện giờ cuối cùng cũng chờ được ngày mây tan trăng sáng.
Có vẻ vì nhận được tin tức quá đột ngột, Minh Đàn không kịp phản ứng lại, trong đầu trống rỗng hồi lâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT