Cố Tân Di vẫn không dám nói chuyện bị què chân cho gia đình biết. Thứ nhất là cô sợ đồng chí Cố làm ầm lên, rồi ông ấy sẽ làm trời làm đất để để bắt cô ngồi xe lăn; thứ hai là sợ bà Sầm Nhuế sẽ khóc lóc thút thít, có khi còn khóc ngập cả thành phố.
Cũng may qua ngày 1 tháng 10, mắt cá chân của cô mặc dù chưa hoàn toàn lành lại nhưng ít nhất cũng có thể chịu được lực, đi chậm rãi vài bước cũng không thành vấn đề, nên Giả Giai đỡ cô đến giảng đường.
Phía trước giảng đường là một rừng hoa mộc lan, tháng 10 tới, mùa hoa đã qua, những chiếc lá to xanh mướt in bóng rủ xuống. Từ đây hoàn toàn có thể nhìn thấy quả cầu lớn của phòng thí nghiệm Quang điện tử Quốc gia đang tỏa ra ánh sáng màu vàng chói lọi.
“Cái cây này giống hệt cậu”. Giả Giai chỉ vào cây mộc lan tím gần đó.
Cố Tân Di khó hiểu, mỉm cười hỏi: “Ý cậu là bọn mình đều tên là Tân Di hả?”. Tân Di là tên gọi khác của Mộc Lan tím.
“Không phải, là trẹo chân đó”. Giả Giai bình tĩnh chỉ vào gốc của cây mộc lan, quả nhiên là ụ lên một cục to.
Cố Tân Di: “…”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play