Hậu trường bày rất nhiều hoa, hình thức tương tự nhau lấy màu be và lam nhạt làm giấy gói, hoa hồng nhung kết hợp với hướng dương, điểm thêm cỏ đuôi chuột tươi mát đầy sức sống. Cố Tân Di ôm hoa ngó đầu ra tìm kiếm Tần Trạm ngồi ở vị trí chính giữa.
Đối tượng cô được giao nhiệm vụ tặng hoa hôm nay.
Vị giáo sư nào đó đang đại diện phát biểu trên sân khấu, ánh đèn trong hội trường được điều chỉnh trầm xuống, chỉ có duy nhất luồng sáng chiếu lên vị giáo sư đó. Vị giáo sư đó đã vào độ trung niên, đeo cặp kính nhìn có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm.
Nhưng có lẽ thiên tài vẫn luôn thu hút sự chú ý của người khác. Trong bóng tối như vậy mà Tần Trạm vẫn tỏa sáng rực rỡ, lu mờ phong thái của những nhân vật khác.
Cố Tân Di nương theo ánh sáng trong đôi mắt anh tìm kiếm quả quýt nhỏ xíu đã bị mình bỏ rơi trong chiếc đĩa trên mặt bàn.
Cô đã đứng chừng một giờ trên đôi giày cao gót này, còn Tần Trạm dường như lại chẳng đoái hoài gì đến đĩa trái cây. Không chỉ là trái thanh long đỏ tươi chín mọng hấp dẫn kia mà cả chùm nho mướt mắt kia anh cũng không thèm đụng tới, khỏi nói đến quả quýt chua bé xíu bị cô bỏ lại.
Cô đang đói bụng, hiện đang tiêu hao nốt chỗ mỡ trong cơ thể. Mặc dù hiện giờ chưa có cảm giác đói nhưng Cố Tân Di vẫn vô cùng hối hận. Nếu có thể làm lại một lần, cô nhất định sẽ không bỏ rơi quả quýt nhỏ đó đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play