Chú Vưu dẫn Tạ Lệ Mai và đứa bé trở về nhà.
Đóng cửa lại, chú vẻ mặt không vui nói: “Vừa rồi cô nói cái gì vậy? Sao có thể nhờ người ta trông con cho mình?”
“Bây giờ bên ngoài loạn lạc thế này, ai cũng không biết người khác là người hay quỷ. Cậu ấy có thể cho đứa bé thuốc, đã nói lên cậu ấy là người tốt đáng tin cậy.”
“Sao cô còn được một tấc lại muốn tiến một thước vậy?”
Tạ Lệ Mai ôm đứa bé ngồi trên giường, vừa cho nó uống thuốc, vừa vén áo lên, dùng sữa cho thuốc trôi xuống.
Cô ta không cãi nhau với chú Vưu, mà vẻ mặt yếu đuối nói: “Tôi làm thế chẳng phải vì con sao? Anh cũng biết, động lực duy nhất để tôi tồn tại bây giờ chính là con bé. Nếu nó xảy ra chuyện gì, thì tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Nói rồi, nước mắt lại rơi xuống. Chú Vưu quay đầu nhìn thấy bầu ngực trắng ngần của cô ta, tức khắc mềm lòng, nhưng lại cố tỏ ra cứng rắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play