Quả nhiên là công thức không thất bại đời sau đã cứu vớt mình, Kha Mỹ Linh ngon lành ăn cơm mình tự nấu: "Đồng chí Tần, tương lai anh có phúc lắm nha, nhìn cơm tôi nấu mà xem, có khi còn ngon hơn cả đầu bếp hợp tác xã tiếp thị cung ứng ấy chứ?"
Nói rồi cô cũng không quên đặt đũa xuống.
Tần Nguyên Cửu ậm ừ: "Cho nhiều dầu là ngon."
Kha Mỹ Linh lườm anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Suy nghĩ cổ hủ!"
Mình đến từ mạt thế, nơi này cũng phải cách biệt nơi cô sống mấy trăm năm, suy ra người đàn ông trước mặt cô cũng là người xưa đi?
Hai người như trẻ con nhào tới cướp đồ ăn, ăn no rồi, Kha Mỹ Linh bưng bát bánh pudding muốn đặt trước mặt mình, không ngờ vừa cầm lên đã bị Tần Nguyên Cửu mặt không đổi sắc kéo về.
"Đây là cơm cô hứa làm cho tôi." Anh nhấn mạnh: "Những thứ khác cô đều ăn một nửa, cho nên tôi vẫn chưa no, cái bánh ngọt trứng gà này để tôi lót dạ đi."
Kha Mỹ Linh sững sờ, yếu ớt hỏi: "Tôi thật sự ăn nhiều như vậy sao?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play