Khương Văn Âm vốn tưởng rằng, dù Triệu Hành có đến, cũng phải là sau khi trời tối, tránh né mọi tai mắt mà tới.
Dẫu sao thân phận của hắn rất đặc thù, nếu bị lộ ra, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng không ngờ rằng, hắn lại có thể công khai leo tường mà vào, mà còn không khiến Cẩm Nương và Hàn Nguyệt hay biết.
Gần đến thời điểm cuối năm, sau một đợt nắng lên, bầu trời lại bắt đầu lác đác tuyết rơi. Không gian âm u, ngoài cửa sổ, những cành mai đỏ đã tàn từ lâu, những con chim sẻ nhảy nhót trên những cành cây khô khốc, thỉnh thoảng bay xuống sân tìm thức ăn.
Tiểu phì pi cũng cuộn tròn trong phòng, lim dim sưởi ấm, chẳng buồn ra ngoài kiếm ăn săn mồi.
Con chó Tây Thi nằm bên dưới ghế, đôi mắt đen láy trông như trái nho, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn tiểu phì pi, lo sợ nó sẽ nhào lên và mổ vào đầu mình.
Trời lạnh quá, Khương Văn Âm chẳng muốn ra ngoài, liền hoãn lại kế hoạch đến trà lâu nghe chuyện để giải khuây, lười biếng tựa vào chiếc ghế dài, cầm cuốn thoại bản mà vài ngày trước mới tìm được để đọc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT