Có lẽ biến cố của thành Hắc Thạch truyền đến mỏ vàng từ sớm nên người ở đây chưa đánh đã đầu hàng. Dù sao thợ mỏ đông mà Kim Vũ vệ lại ít, muốn đánh cũng không có kế hoạch ra hồn để ứng chiến.
Diệp Lưu Tây vào mặt Kim gia lần nữa. Chỉ vài ngày không gặp, dấu hiệu hóa rắn của Cao Thâm đã rõ rệt hơn. Ánh mắt anh lờ đờ, đầu đung đưa như quả lắc trong vô thức, rất dễ giật mình. Rõ ràng đang nói chuyện mà anh bỗng rùng mình, giống như chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Diệp Lưu Tây vốn định bảo đã tìm ra cách giữ lại hồn phách của anh, nếu có thể thì hãy kiên nhẫn chờ thêm một thời gian, không chừng sẽ có lối thoát tốt hơn. Nhưng xem tình trạng Cao Thâm hiện giờ, cô biết là anh không đợi nổi nữa.
Cô kể đề nghị của Lý Phục cho Cao Thâm nghe, mới nói một nửa, Cao Thâm đã gật đầu liên hồi: “Tốt, tốt, tốt, cô Tây, cách hay đấy." Anh cấp thiết quay đầu nhìn xung quanh, “Tới rồi à? Họ tới rồi à? Có thể tiến hành chuyển dời hồn phách ngay bây giờ không?"
Diệp Lưu Tây nhắc nhở: “Cao Thâm, anh phải suy nghĩ cho kỹ. Khi trở thành người rối bóng, anh sẽ chỉ mang dáng vẻ con người thôi, suy cho cùng vẫn khác biệt với người thật...”
Nhưng câu nói của Cao Thâm bóp nghẹn tất cả lời nhắc nhở cô chưa nói hết: "Nhưng hiện tại tôi còn có lựa chọn khác sao? Cô Tây, tôi rất thỏa mãn, có thể thoát kiếp sống người không ra người, ma không ra ma, có thể nói chuyện, có thể nhìn thấy ánh sáng, có thể mang dáng vẻ con người đi dưới ánh nắng khiến tôi mãn nguyện lắm rồi, thật đấy."
Diệp Lưu Tây lặng thinh chốc lát, bảo A Hòa mang tấm vải màu đen vào, trùm kín Cao Thâm từ đầu đến chân mới dẫn anh ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT