Cả bàn đầy ắp thức ăn vẫn bốc hơi nghi ngút, thịnh soạn hơn cả mâm cơm họ nhìn thấy đêm qua. Những người phụ nữ kia rất kín tiếng, gặng hỏi thế nào cũng cười trừ, ép cung cũng không sợ hãi, chỉ khách sáo nói câu: “Mời quý khách ăn thong thả." Rồi lui ra ngoài, để lại hai hàng dấu chân sũng nước.

Về cơ bản bọn họ không phải người, Xương Đông không muốn ăn cho lắm, trong nhóm chỉ mỗi Đường Mập là hăng hái, xắn tay áo lên ăn ngấu nghiến: “Ăn đi, không ăn thì phí!"

Lúc bị lưỡi nước cuốn đi, gã còn tưởng phen này mình chết chắc rồi, vậy mà bỗng nhiên lại được trả về nguyên vẹn. Bấy giờ gã mới bừng tỉnh ngộ: Hóa ra sống chết chỉ trong gang tấc mà thôi. Xưa kia gã hao phí quá nhiều thời gian để tham sống sợ chết, đúng là ngu hết thuốc chữa, thà dành thời gian đó để chơi bời ăn uống còn hơn.

Nghĩ vậy, gã cầm chiếc đùi gà hăng hái gặm, chẳng buồn ngó ngàng đến Trấn Sơn Hà đang nhìn mình vẻ phức tạp, chốc chốc còn ngẩng đầu giục giã những người khác: “Ăn đi, không có độc đâu. Nếu bọn họ muốn đối phó chúng ta thật thì ban nãy đã xử gọn cả nhóm rồi. Dù sao nghĩ mãi cũng không thông, chibằng cứ ăn uống thoải mái, đã bao lâu chúng ta chưa có thịt cá bỏ bụng rồi?"

Lời nói tuy thô mà thật, cuối cùng mọi người lần lượt cầm đũa lên. Đinh Liễu đang ăn bỗng nghĩ đến việc gì đó, phì cười: “Anh Đông, có phải anh không biết nói dối không? Khi nãy người đàn bà kia ép cung, anh đáp vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu quá..."

Xương Đông nói mỉa: “Em thông minh thế sao không lên tiếng giúp anh?"

“Em bịa hết câu này đến câu khác rất dễ bại lộ, vả lại anh bình tĩnh hơn em mà. Chị Tây thì càng không được, chưa nói hết hai câu đã nổi điên rồi.” Cô nàng nhại theo giọng Diệp Lưu Tây, “Bà quát tháo cái gì? Không biết, không có hộ tịch... Eo ôi, chị Tây bảo vệ anh Đông ghê quá, người ta mới quát nạt anh ấy hai câu mà chị đã xót rồi.”

Diệp Lưu Tây “hừ” một tiếng. Cô còn chưa bao giờ to tiếng với Xương Đông lấy một câu, ấy thế mà người đàn bà kia cả gan quát tháo anh, tưởng cô dễ ức hiếp chắc?

Xương Đông cười xòa, đưa tay phủ lên tay cô dưới gầm bàn, ngón cái mơn trớn mu bàn tay cô vài cái rồi rút lại. Diệp Lưu Tây thản nhiên cúi đầu ăn cơm.

Bầu không khí dần trở nên thoải mái, họ cũng không còn kiêng dè đi thẳng vào chuyện chính, Đường Mập hỏi Cao Thâm: “Này, Lão Cao, anh là người nhiều kinh nghiệm, đoán xem mấy người phụ nữ kia là thứ gì?"

Anh trở thành người nhiều kinh nghiệm từ lúc nào vậy? Cao Thâm ăn nói vụng về, lại không biết giải thích thế nào cho rõ ràng, tự dưng bị đẩy lên lưng cọp, đành đáp cho có lệ: “Chắc có liên quan đến nước."

Đường Mập cảm thán: “Quái lạ thật, chẳng hiểu sao lại cho chúng ta qua ải giống như lần trước vậy... Anh Đông, anh còn nhớ hôm chúng ta bị nhốt trong tầng hầm để xe không, em còn tưởng phen này xong đời rồi, vậy mà nắp hầm lại mở lên, không có chuyện gì xảy ra nữa."

Đinh Liễu chợt này ra một ý: “À, lần đó hình như chị Tây cũng nổi giận, em nhớ chị ấy bảo là túm cổ áo người ta mắng mỏ."

Đường Mập đập bàn: "Đúng rồi, lần này cũng do chị Tây quật ngã người kia. Chị Tây nổi cơn thịnh nộ chẳng khác nào cỗ máy giết người, còn uy lực hơn cả cái đầu của Tiểu Liễu. Chị Tây, về sau hễ gặp chuyện chị cứ nổi trận lôi đình thế nhé, chúng ta nhất định sẽ xuôi chèo mát mái cho xem."

Xương Đông thoáng liếc Diệp Lưu Tây, thật ra câu khôi hài này chẳng buồn cười chút nào, bởi vì trực giác mách bảo anh những sự việc này đều liên quan đến xuất thân của cô.

***

Họ được bố trí nghỉ ngơi ở năm căn phòng khách, tuy rằng các phòng đều nằm cạnh hoặc đối diện nhau, nhưng ở nơi đầy rẫy nguy hiểm thế này, Xương Đông không dám để mọi người tách riêng. Lỡ như nửa đêm có căn phòng nào đó im hơi lặng tiếng biến mất thì họ biết đi đâu tìm người đây?

Anh yêu cầu đổi một căn nhà to, đối phương lập tức đồng ý. Hiển nhiên căn nhà to mới được đổi dành cho khách quý, hướng ra hồ nước, còn có buồng vệ sinh riêng. Đãi ngộ này thật khiến người ta sợ bóng sợ gió.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Xương Đông đã bị đánh thức bởi tiếng cả mảnh đất và nhà cửa chấn động. Không cần mở cửa sổ anh cũng biết cả thôn này lại chui xuống lòng đất lần nữa. Anh chợt thảng thốt khi nghĩ đi qua Cổng Đón Khách đồng nghĩa với băng qua cả vùng nước mênh mông, trên mặt đất không có lối, lẽ nào phải... đi dưới lòng đất ư?

Bữa sáng tương đối thịnh soạn, ăn xong họ còn nhận được quà gồm hai thùng xăng, mấy cân thịt bò sốt tương, một chiếc đùi dê quay, một rổ bánh bao trắng và bánh mì, đủ ăn trong mấy ngày.

Đường Mập đại diện cả nhóm đứng lên nhận quà. Đãi ngộ khác biệt một trời một vực giữa tối qua và sáng nay khiến gã nghi ngờ chẳng biết mình có đang nằm mơ không nữa.

Thôn chui xuống lòng đất cũng thay đổi kết cấu, giống như một địa cung âm u. Người phụ nữ chỉ huy hôm qua đích thân dẫn đường, họ đi qua mấy khúc cua, đến trước một căn nhà to trông không có gì bắt mắt. Cửa từ từ mở ra, bên trong không phải phòng ốc mà là một đường hầm tối thui.

Bà ta chìa tay ra hiệu "xin mời”. Xương Đông hít thật sâu, bật đèn xe lên, chầm chậm lái vào trong theo sườn dốc, cánh cửa nhanh chóng khép lại phía sau. Anh dừng xe chốc lát, thấy xung quanh yên tĩnh như tờ, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng nước nhỏ giọt tí tách. Hơi lạnh lạ thường ngấm vào qua cửa sổ xe, Đinh Liễu bất giác rùng mình.

Diệp Lưu Tây động viên: “Đã đến đây rồi thì đi thôi."

Xương Đông đạp chân ga, song chỉ chạy chầm chậm vì an toàn là trên hết. Anh không thích lái xe trong đường hầm bởi tầm nhìn bó hẹp, ngột ngạt, trong không khí ẩm ướt nơi đây còn thoang thoảng mùi cá tanh nữa.

Đường Mập lẩm bẩm: “Hóa ra đường hầm giấu trong nhà. Ồ, anh Đông này, nếu ngay từ khi chúng ta vào thôn, phát hiện ra căn nhà kia có vấn đề liền phá cửa xông vào, có phải đã qua ải luôn không nhỉ?"

Đinh Liễu cười khẩy khinh thường: “Anh ngốc vậy, đường hầm nằm lù lù trên mặt đường à? Rõ ràng nằm dưới đáy hồ mà.”

Xương Đông tán thành: “Tiểu Liễu nói rất đúng, Cổng Đón Khách giống như con tàu ngầm, tồn tại được cả trên cạn lẫn dưới nước. Sau khi chui xuống đất, nó không hề đứng yên mà luôn di chuyển, thật ra lối vào đường hầm nằm ở một vị trí bí mật dưới đáy hồ, còn căn nhà kia chỉ là cửa thông thôi. Sau khi hai đầu nối liền, chúng ta mới chạy vào đường hầm được."

Quá trình đón tiễn khách này được sắp xếp khá ổn thỏa.

Đường Mập vẫn còn thắc mắc: “Lỡ như có người lặn xuống hồ và tìm được cửa hầm đó thì sao?"

Xương Đông từ tốn giải thích: “Trước tiên, cậu đừng quên trong hồ có lưỡi nước; tiếp theo, cho dù tìm được nhưng không mở được nơi kết nối thì làm sao qua cổng."

Đinh Liễu tiếp lời: “Còn nữa, cho dù có mở ra được, nước tuôn vào đường hầm thì anh cũng chết chắc."

Xương Đông chợt nghĩ ra gì đó: "Đúng rồi, đi hết đường hầm lên mặt đất, tôi muốn dừng lại chờ một chút."

Đinh Liễu lấy làm lạ: “Chờ ai ạ?”

“Lý Kim Ngao. Hướng đi của ông ấy giống chúng ta, đều muốn đến thành Hắc Thạch, tính ra một, hai ngày là sẽ bắt kịp chúng ta thôi. Cổng Đón Khách kỳ dị như vậy, anh nghi ngờ những người phụ nữ kia chính là loài yêu quái từng được nhắc đến trong Bác Cổ Yêu Giá, vì vậy muốn hỏi thăm ông ấy một chút.”

Đường Mập gật đầu liên hồi: “Phải đấy, bỗng dưng cho qua thì cũng thôi đi, lại còn tặng xăng với đồ ăn thức uống cho chúng ta, cứ như... sợ chúng ta không đến được thành Hắc Thạch vậy."

Chạy xe khoảng hơn hai giờ, phía trước xuất hiện con đường bị phong tỏa, nhưng thứ chắn ngang con đường tựa bức màn bằng nước phản chiếu ánh sáng óng ánh, trên mặt đất đặt một khung vuông sơn trắng, trên đó viết: Đánh xe vào đây.

Ắt hẳn đây lại là cửa thông rồi.

Xương Đông dừng xe ở đó. Sau chuỗi âm thanh tít tít, cửa hầm sau lưng họ đóng lại, qua một hồi thân xe thoáng rung lên rồi bị một sức mạnh đột ngột đẩy vào nước.

Xương Đông thảng thốt vài giây mới hoàn hồn. Xe họ đã chìm xuống nước, rõ ràng động cơ đã tắt nhưng tốc độ xe lao đi rất nhanh, bèo rong và cá xuất hiện ngay trước mắt, ấy thế mà không hề có giọt nước nào tràn vào khoang xe.

Không lâu sau, bỗng “ầm” một tiếng, xe trồi lên mặt nước và được đẩy lên bờ. Diệp Lưu Tây quay ngoắt đầu lại, thấy mặt hồ chỉ dậy sóng trong chớp mắt rồi lại tĩnh lặng như tờ.

Trời khá âm u, gió lạnh thổi vi vút, quang cảnh xung quanh ảm đạm, cỏ mật gấu lưa thưa bên bờ. Cách đó không xa là biển chỉ đường nền xanh chữ trắng, tương tự biển báo giao thông ở thành phố trong thế giới của họ. Thật là hiếm có, trước khi đến Cổng Đón Khách, họ chưa từng thấy thứ này bao giờ.

Xe chạy đến gần, họ mới thấy rõ dòng chữ Thành Hắc Thạch, 400km trên tấm biển. Đại khái là còn một ngày đường nữa mới tới đích.

Xương Đông lái xe thẳng về phía trước vài chục kilomet theo chỉ dẫn, sau đó dừng xe ở quán trọ Cây Hoa Đỏ đầu tiên mà họ trông thấy. Anh quyết định đợi Lý Kim Ngao tại đây.

Tuy quán trọ này chỉ có tầm mười mấy gian phòng đơn sơ nhưng điều hiếm có là nó được xây dựng trên mặt đất.

Chủ quán trọ rất tự hào về mặt này: “Cô cậu đến từ Tiểu Dương Châu à? Tôi nghe nói quán trọ ở nơi hẻo lánh đó đều phải xây dưới lòng đất. Chỗ chúng tôi thì khác, trị an rất tốt."

Xem ra Cổng Đón Khách quả thật chặn được không ít yêu ma.

Đến xế chiều, ba chiếc xe máy tối qua phi ầm ầm đến, tới gần chạng vạng thì nhóm ngồi xe lừa cũng vào quán trọ, theo sau còn có nhóm của người đàn ông vạm vỡ từng bắt chuyện với họ.

Đường Mập hứng thú chạy đến hỏi thăm, kinh ngạc phát hiện hai nhóm này hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ là ăn sáng xong thì hôn mê, đến lúc tỉnh lại đã ở trên bờ này rồi. May nhờ con lừa kêu đánh thức chứ không đã ngủ trên bờ đến tối luôn.

Xem ra không phải ai cũng hân hạnh được tận mắt chứng kiến quá trình đi qua Cổng Đón Khách.

Họ chờ những hai ngày liền Lý Kim Ngao mới đuổi kịp. Để tránh bỏ lỡ, cả nhóm phân công nhau trèo lên mái nhà, cầm ống nhòm theo dõi con đường dẫn đến đây. Trong khoảng thời gian ấy, cứ mỗi lần gặp mặt là chủ quán lại lải nhải “Tuyết sắp rơi", "Trận tuyết đầu mùa năm nay sắp đến rồi"... khiến Xương Đông chợt nghĩ, nếu Lý Kim Ngao đến đây trong cảnh tuyết rơi lất phất thì cũng nên thơ lắm.

Thế mà trời không chiều lòng người. Sáng ngày thứ ba, Đường Mập vừa được Cao Thâm đỡ lên mái nhà trực, mới cầm ống nhòm lên xem đã bắt được cảnh hay, tường thuật sinh động cứ như trận bóng đá được phát sóng trực tiếp: “Kinh thật, siêu thật đấy, Lý Kim Ngao đang đuổi theo Trấn Tứ Hải. Chà, Trấn Tứ Hải phản công, không đúng, là Trấn Tứ Hải rượt đuổi Lý Kim Ngao... chạy đến kia rồi..."

Gã vừa dứt lời liền nghe tiếng í ới liên hồi của Lý Kim Ngao bên tai. Ông ta sải bước chạy vào, Trấn Tứ Hải bám sát phía sau, mào và lông vũ đều dựng đứng lên như thể nóng giận lắm. Mà gần như cùng lúc, Trấn Sơn Hà cũng kích động đến mức toàn thân run run, mắt mở thao láo, chỉ sợ bỏ lỡ màn kịch tính kia.

Lý Kim Ngao gào lên cầu cứu: “Ôi, chú em ơi, giúp tôi với, giúp tôi với, bắt con gà lại đi!"

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, ông ta chỉ mải né tránh nên vẫn chưa nhận ra nhóm Xương Đông đứng bên.

Xương Đông không biết bắt gà, nhất thời đành bó tay. Diệp Lưu Tây vốn đã rút dao ra, song nghe đến từ "bắt" nên cũng hơi lúng túng. Đinh Liễu thì chê gà hôi, co ro núp sau cánh cửa, chỉ còn mỗi Đường Mập khoa tay múa chân, ngồi trên mái nhà chỉ huy Cao Thâm: “Đấy, ở đấy, đúng rồi, bắt lấy nó!"

Cao Thâm không hổ danh người luyện võ, chỉ một phát đã tóm gọn con gà hung hăng.

Năm phút sau, hai con gà ở hai bên khung cửa được đối xử hoàn toàn khác biệt. Trong khi Trấn Sơn Hà điềm tĩnh lặng lẽ nằm yên, ngay cả dây thừng cũng không buộc thì Trấn Tứ Hải ở bên kia bị trói cả hai chân, mình bị quấn như bánh quẩy nhưng vẫn không thôi nhảy bật lên, hẳn sâu trong nội tâm nó là một linh hồn bướng bỉnh ngang tàng.

Lý Kim Ngao đầu mướt mồ hôi, luôn miệng cảm ơn Cao Thâm: "May quá, lại trùng hợp gặp cô cậu nữa rồi... Ôi cái con gà này đúng là loại ăn xong quẹt mỏ, nuôi mãi không thuần hóa được, tôi định cho nó hoạt động gân cốt một chút mà trời ạ, tôi chưa từng thấy con gà nào như nó... Ơ, sao bây giờ cô cậu mới tới đây thôi? Tôi cứ ngỡ cô cậu phải vào thành Hắc Thạch lâu rồi chứ nhỉ?"

Xương Đông thản nhiên viện cớ: “Hôm đó chúng tôi có việc gấp không thể chờ ông mà phải lên đường ngay, hai ngày nay đã xong việc rồi nên ở đây chờ xem sao, biết đâu lại có thể cho ông đi nhờ một đoạn nữa."

Lý Kim Ngao mừng rỡ: “Ôi cô cậu thật là... khách sáo quá, khách sáo quá.”

Xương Đông cười giả lả: “Ông cũng đi qua Cổng Đón Khách à?"

Vừa nhắc đến Cổng Đón Khách, Lý Kim Ngao hớn hở ra mặt: “Phải đi qua chứ, không ngờ Cổng Đón Khách tân tiến thật đấy, tôi còn tưởng rằng nó chỉ là một cửa động thông thường thôi."

Xương Đông hỏi dò: “Tôi cũng thấy thú vị, người đón khách cũng đặc biệt lắm.” Anh vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt với Đinh Liễu.

Đinh Liễu ngầm hiểu, bèn thân thiết tiếp lời: “Chú Ngao, mỗi bước chân của mấy người phụ nữ kia đều đọng nước, có phải họ là quỷ nước không? Cháu sợ chết khiếp, cả đêm không tài nào ngủ ngon, thầm nghĩ nếu có chú Ngao ở bên cạnh thì tốt quá, trên đời này không có chuyện gì mà chú không biết..."

Lý Kim Ngao được tâng bốc nên sướng rơn: “Quỷ nước đâu mà quỷ nước, đó là Mắt Nước."

Tim Đinh Liễu đập rộn rã: “Mắt Nước là gì ạ?"

Lý Kim Ngao ôn tồn giảng giải: “Cô nghĩ đi, có phải trên đời này chỉ mỗi nước là nối liền thành một không? Trông hai hồ lớn ở hai nơi khác nhau cứ tưởng là riêng biệt nhưng thật ra dưới lòng đất lại có mạch ngầm nối thông. Trong sa mạc không có nước nhưng trong không khí vẫn có hơi nước. Bất kể nước ở dạng đóng băng, dòng chảy hay bốc hơi thì đều liền mạch với nhau đúng không?"

Xương Đông hiểu ý ông. Nước trên khắp thế giới đều giống nhau, thông qua quá trình chuyển đổi trạng thái giữa khí, lỏng và rắn mà tự hình thành một hệ thống ở trạng thái động không ngừng nghỉ.

Đinh Liễu nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu như giã tỏi, dẫn dụ ông nói tiếp: “Đúng ạ."

"Cho nên..." Lý Kim Ngao miêu tả sống động, “Nếu như nước có linh hồn, vậy chẳng phải những thứ mà nước ở đây nhìn thấy thì nước ở chỗ khác cũng thấy được ngay sao? Đấy chính là đặc điểm của yêu quái Mắt Nước. Mắt Nước chia trống mái, dù cách xa nghìn dặm thì hễ bên này thấy gì, bên kia cũng thấy như vậy. Thế nên người ta mới có câu “Mắt Nước nghìn dặm, thấy trong gang tấc". Muốn sử dụng Mắt Nước cũng dễ thôi, cứ chia cách trống mái ra. Thật ra Mắt Nước là một đôi tròng mắt, từng thấy kính chưa? Loại hai lớp trong suốt ấy, cho Mắt Nước vào giữa hai lớp đấy sau đó đeo kính lên sống mũi. Mắt Nước ở Cổng Đón Khách đều là mái, tôi nghĩ chắc trống đều nằm trong mắt kính ở thành Hắc Thạch. Cách này vô cùng lợi hại, cũng giống như bắt người làm con tin, con mái đành canh giữ tại nơi yêu cầu, ngoan ngoãn nghe lệnh. Cho nên việc kiểm tra này thật sự tốn rất nhiều công sức, mấy người phụ nữ kia nhìn cô cậu chằm chằm nhưng trên thực tế là Vũ Lâm vệ ở thành Hắc Thạch đang nhìn cô cậu đấy. Thảo nào ai cũng bảo thành Hắc Thạch an toàn nhất, cô cậu thử nghĩ xem, chỉ cần áp dụng biện pháp này là họ có thể bắt đầu giám sát chúng ta từ khoảng cách mấy trăm dặm rồi..."

Đường Mập sững sờ: Mắt Nước chẳng khác nào camera theo dõi từ xa nhỉ? Thảo nào trong khu lán trại dán tấm poster Show diễn của Truman, cô gái hôm qua lại bảo “Gọi các chị em đến đây", đã vậy còn bắt họ cởi mũ, tháo khẩu trang, ưỡn ngực ngẩng đầu…

Tất cả đều để cho kẻ đeo cặp kính kia xem được rõ ràng thôi.

Xương Đông hỏi tiếp: “Người kiểm tra quan sát Cổng Đón Khách là Vũ Lâm vệ bình thường à?"

"Tùy trường hợp. Nếu là dân thường, dĩ nhiên Vũ Lâm vệ bình thường xem xét là được. Nhưng nếu là người có địa vị lớn, hoặc lai lịch không rõ ràng thì chắc phải tới lượt cấp cao..." Lý Kim Ngao chuyển hướng, tiếp tục đắm chìm trong sự mới lạ của Cổng Đón Khách, “Còn nữa, lúc ra khỏi đường hầm, chúng ta được một bong bóng nước bao quanh, sau đó lưỡi nước đẩy bong bóng đó lên bờ với tốc độ cực nhanh, "soạt" một cái..."

Xương Đông nhìn về phía Diệp Lưu Tây.

Lần trước người của Mắt Bọ Cạp thả cô đi vì tưởng nhầm cô là tiểu thư Thanh Chi gì đó, lúc tạm biệt còn tặng cô một thùng xăng. Lần này Vũ Lâm vệ ở thành Hắc Thạch để cô qua ải, tuy chưa rõ nguyên nhân nhưng lại tặng nhiều quà hơn.

Thế nên, rốt cuộc cô là người của Mắt Bọ Cạp hay Vũ Lâm vệ đây?

Song bất kể thuộc phe phái nào thì như cô nói, chẳng qua bản thân đang “từng bước đi vào cái bẫy người ta đặt sẵn” thôi, có lẽ đi thêm một đoạn nữa chân tướng mới hé lộ.

***

Hôm sau họ xuất phát ngay khi xong bữa sáng. Chủ quán trọ tiễn họ ra cửa, lại ngẩng đầu nhìn trời than thở: “Tuyết sắp rơi rồi, ban ngày không rơi thì kiểu gì buổi tối cũng sẽ rơi...”

Trời rét căm căm nên họ không nỡ để Lý Kim Ngao ngồi trên mui xe, Xương Đông dọn chỗ trống ở khoang sau cho Lý Kim Ngao và hai con gà ngồi tạm.

Lý Kim Ngao nhìn Trấn Sơn Hà, ánh mắt không giấu được vẻ yêu thích. Đúng là mất đi rồi mới biết quý trọng, sao ban đầu ông lại dễ dàng từ bỏ Trấn Sơn Hà thế chứ? Còn tưởng rằng con gà sau sẽ tốt hơn, nào ngờ lại gặp phải Trấn Tứ Hải hung hãn.

Cả nhóm mất một ngày ròng rã mới tới thành Hắc Thạch. Đến khi mặt trời lặn, xe đã lăn bánh trên con đường rộng lớn lát đá đen nhẵn, hai bên đều có cột đèn Lưu Quang, xe tới gần là phát sáng, chạy qua liền tối đi.

Bông tuyết bắt đầu bay lất phất. Đinh Liễu xòe tay đón hạt tuyết li ti, vừa nắm tay lại đã hóa thành nước.

Chạy thêm một lát nữa, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, thành Hắc Thạch dần hiện rõ trong tầm mắt. Nó sừng sững hùng vĩ, vuông vức uy nghi, hệt như chiếc ngọc tỷ khổng lồ, lẳng lặng đứng hiên ngang dưới vòm trời.

Đường Mập không kìm được ló đầu ra xem, mặc cho bông tuyết rơi xuống mặt: “Anh Đông, anh xem kìa, giống tường thành cổ Tây An của chúng ta thật đấy."

Xương Đông chậm rãi dừng xe. Mười mấy chiếc xe đang đỗ cách họ mấy mươi mét, kiểu dáng khác nhau nhưng đều sơn màu đen bóng. Cờ cắm trên mỗi chiếc xe đều có hình chim bay, phấp phới trong gió.

Thấy Xương Đông dừng xe, mấy xe kia lần lượt bật đèn lên, tạo thành đường sáng hình vòng cung, thậm chí một chiếc còn gắn đèn rọi công suất cực lớn trên mui, sáng lóa cả mắt anh.

Cửa chiếc xe ấy mở ra, một ông lão tóc hoa râm bước xuống. Tim Diệp Lưu Tây bỗng đập dồn dập, cô cũng không rõ vì sao, chỉ đẩy cửa xe bước xuống theo bản năng.

Tuyết rơi lả tả, sượt qua chân mày, gò má và bờ môi cô. Lúc tiến đến gần ông lão kia, một cơn gió mạnh bỗng thổi thốc lên khiến cô không thể mở mắt ra được. Ngay lúc này, cô nghe thấy giọng nói của ông ta: “Diệp Lưu Tây, cuối cùng cô cũng về rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play