Thu hoạch một túi đầy ắp, ta cùng Thần Vân lại đi dạo quanh Mộ Kiếm một lúc.
Hắn cố ý tìm một góc yên tĩnh rồi thì thầm với ta vài lời.
“Nàng đừng đặt nặng chuyện này quá. Sau này nếu bọn họ dẫn quyến lữ về, ta cũng sẽ đáp lễ, chỉ là bọn họ có bản lĩnh ấy không mà thôi.”
Có thể nghe ra được, giọng điệu kiếm Thần Vân có chút kiêu ngạo.
Đối với việc tìm được ta làm quyến lữ, dường như hắn rất vui sướng, rất hài lòng.
“Được.”
Ta vui mừng kiểm kê lại những bảo bối nhận được.
Vừa ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào Thần Vân đã lặng lẽ lại gần ta.
Thấy ánh mắt ta liếc qua, thân kiếm hơi hoảng, rung lên từng đợt, như thể có chút khẩn trương?
“Ta, ta đang giúp nàng chắn gió. Trong Mộ Kiếm có âm hàn, không tốt cho thể chất của nàng.”
Ta gật đầu, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Tuy nói tìm một kiếm linh làm bạn trai quả thật không tệ, nhưng nghĩ đến việc nắm tay hay có chút tiếp xúc thân thể, dường như là một mong ước xa vời.
Đang lúc ta thất thần, tua kiếm của Thần Vân bỗng nhiên theo gió thổi qua.
Gió từ đâu ra?
Giây tiếp theo, ta cảm nhận được tua kiếm dừng lại trên mu bàn tay, hơi hơi ấm lên.
Ta ngạc nhiên cúi đầu nhìn, ánh mắt dừng lại trên tua kiếm. Thì ra... tua kiếm cũng là một phần thân thể của hắn?
“Quả thật hơi lạnh...”
Ta di chuyển thân thể, dựa sát vào kiếm Thần Vân.
Lúc này, chúng ta gần như dính sát vào nhau. Qua lớp vải, cảm xúc cổ xưa từ thân kiếm có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, hơi thở vốn lạnh lẽo lại vì sự tiếp cận đột ngột của ta mà nhiệt độ dần tăng lên.
Hắn đang ngượng ngùng kìa.
Thân kiếm vốn lấp lánh ánh sao, giờ phút này lại phủ đầy ráng hồng rực rỡ.
Chết tiệt…
Thật muốn hôn một cái. Nhưng lại không biết nên hôn chỗ nào.
Lỡ như hôn nhầm chỗ không nên hôn thì sao?!