Đường Mập nơm nớp lo sợ Xương Đông bị Diệp Lưu Tây giết thật. Nếu như vậy, chứng tỏ Diệp Lưu Tây không phải hạng vừa, có cho thêm vài lá gan nữa gã cũng không dám nhòm ngó đến cốc mã não đầu thú. Hơn nữa Xương Đông mà chết thì giấc mơ vào sa mạc hôi của của gã sẽ tan tành, chuyến đi này lại biến thành công cốc rồi. Vì thế, gã đành pha gói cà phê hòa tan, gắng gượng thức chờ Xương Đông trở về.
Hơn mười hai giờ khuya, tiếng mở cửa vang lên, Xương Đông đi vào, thuận tay vứt túi nilon đang cầm lên bàn trà. Chiếc túi khá nặng, mắt Đường Mập dại đi, gã bật thốt: “Trời ạ, tiền sao?”
Xương Đông giải thích: “Diệp Lưu Tây góp, vào sa mạc cần dùng đến tiền. Đây là phần của cô ta, hẹn 10 giờ sáng mai xuất phát."
Tiền đầy nửa túi, nào là cuộn, gấp, vo tròn; nhác thấy đủ các mệnh giá như một trăm tệ, năm mươi tệ cho đến năm tệ, phần nhiều là tiền xu. Đường Mập vạch túi ra xem mới phát giác mình đã nhìn nhầm: “Nghèo kiết vậy á?"
Đống tiền giấy vo tròn chiếm khá nhiều không gian, nhìn bên ngoài sẽ tưởng trong túi đầy tiền, đến khi mở ra xem mới biết toàn là mấy tờ mệnh giá mười tệ, hai mươi tệ. Đây chẳng giống người sở hữu cốc mã não đầu thú tẹo nào.
Xương Đông đồng ý với nhận xét của gã, bảo: “Nếu cậu rảnh thì xếp lại đi."
Lúc đưa túi tiền cho anh, Diệp Lưu Tây còn kiêu hãnh nói: “Tính tôi không thích lợi dụng người khác, tôi biết vào sa mạc cần khá nhiều tiền, nếu đã đi chung với nhau, tôi cũng góp phần của mình."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT