Chào ngài Thổ Địa.” tôi chào cậu ta, cậu ta chắp tay với tôi, vô cùng khách sáo, Muộn Du Bình cũng gật gù. Thổ Địa liền lên tiếng: “Nơi này vẫn chưa làm xong, còn đang xây dựng, các anh vào đi. Ngại quá, ngại quá, bây giờ chỉ có thể tham quan bố trí cơ bản thôi.”
Tôi ngắm nghía xung quanh, miếu trừ tà này siêu lớn, có rất nhiều bàn thờ nhỏ dựng trong sân, từng hàng từng hàng giống như bia mộ, cái lớn cao hơn hai người, cái nhỏ ở trên vách tường, chỉ to bằng một cánh cửa sổ. 
Những bàn thờ này đều được đục ra từ những vách tường, vách núi, cây cối phía sau, có thể nhìn ra trước đây chúng đều phân bố ở những nơi khác, chia ra nương nhờ trên vách núi, vách tường, trên cây, không biết vì sao lại bị bốc ra, dời đến nơi này. 
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của tôi, Thổ Địa trẻ tuổi giải thích: “20 năm gần đây đô thị hóa, rất nhiều núi đều bị san bằng, nhà cũ cũng bị giật sập, về cơ bản không còn ai cần những bàn thờ này nữa, đừng nói chi hương hỏa. Tôi mới dời những thần tiên trên núi và nhà cửa bị quy hoạch quanh đây về nơi này, cái cây trong thôn được bảo vệ, sẽ không ai đến chặt, nơi này tương đối an toàn.”
“Là trại dân tị nạn sao?” tôi hỏi, chợt trông thấy trong những bàn thờ kia có ánh đèn rất nhỏ, trong đó hình như có thần tiên nho nhỏ đang hoạt động. 
“Trại thần tị nạn thì đúng hơn, ở đây toàn là thần bảo vệ một vùng ở địa phương ở. Anh xem, bàn thờ nhỏ nhất được khảm lên tường, là thần bảo vệ gia trạch. Những bàn thờ trên vách núi đều là sơn thần các nơi, núi đã không còn, thần tiên bất mãn trong lòng, nhưng cũng không còn nơi để đi, thời gian dài, những thần tiên lang thang này sẽ biến thành quái, đến lúc đó không chỉ công đức và tu vi mất hết, còn sẽ bị sét đánh, cho nên tôi cố gắng hết sức thu lưu bọn họ về đây. Chỗ này của tôi xem như khá lớn, nhưng cũng sắp không chứa nổi nữa, hầy, yêu ma quỷ quái là bốn loài khác nhau, anh hiểu không?”
“Tôi không hiểu.” tôi thầm nghĩ.
“Người chết rồi sẽ chia làm hai loại. Quỷ tức là ma quỷ mà bình thường anh biết, còn lại là thi thể. Thi thể không phân hủy thời gian dài sẽ biến thành quái, cương thi chính là quái, chẳng phải anh rất thông thuộc sao?”
“Trên mặt tôi có ghi tôi thông thuộc cương thi à?” tôi cáu: “Sao chuyện của ai mấy người cũng biết thế?” sau đó tôi nhìn Muộn Du Bình, thầm nghĩ anh ở nhà không nói thừa một câu, chẳng lẽ luôn vào núi tán phét về tôi sao?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play