Nhìn vẻ mặt hưng phấn hùng hồn của Tống Lăng, Ôn Văn có chút không thoải mái: "Ông không phải như thế, tôi nhớ dáng vẻ như có thâm thù đại hận vậy, sao giờ lại hăng máu gà thế?" 
Tống Lăng cười he he nói: "Mục đích của tôi lúc ban đầu đúng là để tôi không còn cô độc trên đời nữa, hiện giờ tôi đã không còn cô độc rồi, tất nhiên phải tìm chuyện có ý nghĩa để làm. 
Hai người tám chuyện vài câu rồi Ôn Văn rời đi, trở lại bàn tiếp tục cản quét số thức ăn còn lại trước đó. 
Kiều Phỉ Nhã tò mò nhìn Ôn Văn: "Khi nãy ông với Tống Lăng nói gì vậy?" 
"Tạm thời không nói được, dù sao thì đến lúc biết thì cô nhất định sẽ rất kinh ngạc." Ôn Văn vừa nói vậy thì Kiều Phỉ Nhã lại càng tò mò hơn. 
Sau khi ăn xong Ôn Văn vác cái bụng nhỏ đã hơi phình căng và Đào Thanh Thanh rời khỏi sảnh phụ, Đào Thanh Thanh đi lấy thêm đồ ăn tới ba lần, vốn cô chỉ định ăn một chút thôi nhưng món ăn ở đây thật sự quá ngon... 
Tam Tể Nhi thấy Ôn Văn đi ra liền trườn tới bên cạnh, dưới đầu rắn của nó có vòng tròn, nhìn lại trông như một con rắn hổ mang, người mèo bán hàng đi tới đưa một tờ giấy cho Ôn Văn. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play