Nhìn con chó đầu người vẫn ngoắt đuôi không chịu đi, Ôn Văn dùng tay banh mắt ra, sau đó le lưỡi làm mặt quỷ.
"Tao đã nhớ kỹ mùi của mày rồi, còn không mau chạy đi, tao mà thay đổi ý kiến một cái là mày hối hận cũng không kịp đâu."
Ôn Văn ngồi trên bậc thang làm ra dáng vẻ hung tợn dọa con chó, mặc dù nếu chộp nó vào trạm thu nhận thì Ôn Văn sẽ có được năng lực hữu dụng nhưng anh không muốn làm vậy.
Chí ít thì, hiện giờ không muốn.
Nhưng dáng vẻ này dùng được với con người chứ chó thì không, con chó đầu người quay sang ngoắt ngoắt đuôi với Ôn Văn, giống như muốn xin Ôn Văn cái gì đó.
Thỉnh thoảng nó lại quay đầu nhìn vào trong biệt thự, ánh mắt nhìn ba người trong nhà rất ôn nhu.
Chó đầu người vẫn nhớ rõ, trong một đêm mưa to lạnh lẽo, nó vẫn chưa xuất hiện dị thường đang trốn dưới hộp thư biệt thự, lạnh run.
Khi đó Khương Văn Nguyệt đã dẫn nó về, quan tâm chăm sóc.
Ngoại trừ Khương Vũ Sinh thì người nhà này đều đối xử với nó rất tốt, nuôi nó lớn, vì thế nó cũng đối xử thật tình với bọn họ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT