Hàn Tuyệt đối xử với hạ nhân rất tốt, trong mắt đám hạ nhân, Hàn Tuyệt chỉ có một tật xấu duy nhất chính là hay xuất thần, có đôi khi hắn có thể đứng bất động một ngày một đêm trong đình viện, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này một nha hoàn chạy vào, gấp gáp nói: “Gia chủ, có người nằm trước đại môn nhà ta, hình như chết rồi!”
Pháp quy ở Đông Thủ thành rất nghiêm ngặt, giết người là phải đền mạng, nếu bọn hắn bị ngộ nhận là giết người sẽ phiền phức vô cùng.
Hàn Tuyệt lập tức đi về phía cửa lớn, hắn đang ngụy trang làm phàm nhân nên không thể dịch chuyển luôn được.
Đi tới cửa lớn của phủ, hắn nhìn thấy một nữ tử người ngợm bẩn thỉu nằm trên nền tuyết, xung quanh đã có không ít bá tánh tụ tập.
Hàn Tuyệt đi qua, tay phải nhanh chóng tiếp thêm một hơi cho nữ tử, túm hồn phách sắp rời khỏi thân thể của nàng trở về.
Nữ tử chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt tuy bẩn thỉu nhưng ánh mắt lại trong trẻo sáng ngời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT