Trương Tiểu Phương không thể giải thích tại sao cô lại tỉnh dậy vì tiếng gõ kẻng, có lẽ vừa rồi Phương Kiếm Bình đã ngủ nên cũng không nghe thấy mấy lần gõ vừa rồi: “Tôi biết. Nhưng trước đây không ồn như vậy.”
Phương Kiếm Bình nghĩ lại kỹ càng, hoàn toàn không có ấn tượng gì: “Có thể là vì xảy ra chuyện của Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên nên cha cô lo mấy thanh niên trẻ trong thôn sẽ học theo, cho nên trước đó đã đi tìm chú sáu của cô, ông ấy đã đặc biệt nói với bọn họ gõ to hơn một chút.”
Trương Tiểu Phương sợ anh nghi ngờ, cô ý hỏi: “Gõ vào cái gì vậy?”
“Không phải là chậu thì cũng là nắp nồi.” Phương Kiếm Bình không nhịn được ngáp một cái: “Cô không buồn ngủ à?”
Trương Tiểu Phương bị dọa sợ nên không còn buồn ngủ nữa. Nhưng người ngốc thì không biết sợ. Cho nên cô giả vờ buồn ngủ, dụi dụi mắt: “Có một chút.”
“Vậy cô ngủ đi. Tôi tắt đèn đây.”
Trương Tiểu Phương nằm xuống, cô sợ Phương Kiếm Bình phát hiện cô không ngủ được nên lấy chăn trùm đầu lại.
Bên ngoài không có chút ánh sáng nào, trong phòng tối om, Phương Kiếm Bình không nhìn thấy gì cả nên cũng không biết cô trùm chăn kín đầu ngủ.
Mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play