Có được sự tín nhiệm của Thiên Đế, cuộc sống của Tự Ngọc càng thêm yên ổn và thoải mái. Sau khi hết ốm nghén, khẩu vị của nàng cũng tốt hơn hẳn. Món ăn do bà mụ làm cực kỳ ngon miệng, khiến nàng tăng lên một vòng nhỏ, nhìn cũng bớt phần nghiêm khắc.
Thiên Đế thỉnh thoảng vẫn đến thăm nàng, nhưng sau này số lần càng lúc càng ít, đại khái là không muốn nhìn thấy cái bụng ngày một lớn của nàng, mà như vậy thì nàng cũng đỡ phải ứng phó, ngày ngày chỉ lo làm vài bộ quần áo nhỏ, siêng năng vô cùng.
Hôm ấy đang dọn dẹp quần áo trẻ con thì phát hiện thiếu mất một chiếc. Nàng luôn làm theo màu sắc nên rất dễ nhận ra thiếu cái nào.
“Các ngươi có thấy chiếc áo nhỏ màu ngọc nào không?”
Khinh Y mặt mũi mờ mịt, còn bà mụ thì nhìn đống quần áo trải đầy trên tháp, mỉm cười nói:
“Người ta thường nói mang thai thì lú ba năm, sao chỉ riêng nương nương là trí nhớ vẫn tốt thế?”
Nghe vậy, mặt Tự Ngọc hơi cứng lại. Nếu mất là quần áo màu khác thì nàng còn có thể không nhớ, nhưng riêng chiếc này thì không thể quên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play