Đoàn người ở lại khách điếm mấy ngày, đợi thuyền đi đến Thượng Thanh Quan ở Cửu Trung.

Tiêu Bá Minh vốn đang chu du đây đó, bây giờ đi đâu cũng không thành vấn đề, đã cùng kết giao với bọn họ,  lại nghe nói sẽ đi đến Thượng Thanh đạo quán, tất nhiên là muốn đồng hành, thế nên hắn đã đưa ra đề nghị với  Thi Tử Tất - người mà hắn cho là quen thuộc nhất. 

Thi Tử Thế tất nhiên không từ chối, người này có lòng mộ đạo, nàng làm sao có thể từ chối hắn được? 

Tử Hàn Vưu Li vừa tò mò vừa lo lắng, chỉ có Thi Tử Tất trong những ngày này tâm sự không yên, nghĩ đến hành vi của yêu nữ Tự Ngọc kia, lòng càng thêm ngột ngạt, mấy ngày qua thực sự nàng ta thật sự chẳng thể cười nổi.

Thẩm Tu Chỉ không hề nhắc lại chuyện này, hắn cũng tránh việc nhắc đến nữ nhân đó, thân thể không hiểu tại sao đột nhiên suy yếu, tính tình hắn vốn lạnh lùng lãnh đạm, những người khác cũng không ai dám lên tiếng hỏi, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề . 

Nhưng thật may đoạn hành trình này có Tiêu Bá Minh, người này nói chuyện vô cùng thú vị, tác phong lỗi lạc không chú trọng tiểu tiết, càng tiếp xúc lâu càng cảm thấy con người hắn phong độ tiêu sái, vô tư lự, nói nói cười cười khiến người khác không thể không thích, không những Thi Tử Tất, ngay cả Vưu Li tính đại tiểu thư mắt cao hơn đầu cũng có thể chuyện trò vui vẻ cùng hắn. 

Năm người cùng nhau lên thuyền, có Tiêu Bá Minh ở bên khuấy động bầu không khí, cảm giác nặng nề cũng vơi đi nhiều

Tự Ngọc làm sao có thể dễ dàng buông bỏ, nàng vốn là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, đã nhắm đến thứ gì thì làm sao có thể buông tha?

Nàng lén lút theo họ lên thuyền, chỉ là vốn dĩ sống trên đất liền, chưa từng ngồi thứ gì lung lay như vậy, nên nàng chỉ thu mình trong khoang chở hàng, choáng váng suốt mấy ngày.

Thẩm Tu Chỉ thân thể những ngày này cũng khá hơn nhiều, ra ngoài cùng mọi người dùng bữa tối, rồi lại về phòng nghỉ ngơi, dường như những chuyện xảy ra mấy ngày trước hoàn toàn không khiến hắn để ý, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.

Chiếc thuyền này rất lớn, có tới ba khoang, hai khoang dùng để chứa hàng hóa, còn một khoang dùng cho người ở, các phòng được ngăn cách, rất rộng rãi, một phòng vài người ngủ chung cũng không thành vấn đề. 

Thẩm Tu Chỉ vào phòng thiền định nửa canh giờ, đúng giờ đi đến bên giường, kéo mép chăn, cởi ngoại bào bước lên giường.

Hắn đắp chăn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, bỗng thấy mép chăn ở góc giường có một chỗ nhô lên, dường như bên trong có thứ gì đó, không rõ là gì, sau một lát, chỗ nhô lên đó bắt đầu di chuyển về phía hắn.

Hắn từ từ mở mắt, chăm chú nhìn vào chỗ nhô lên đó. 

Vật nhỏ bên trong từ từ tiến lại gần, giơ chân leo lên eo hắn, từ từ di chuyển lên người hắn, sau một lúc, cái đầu to xù xì vất vả bò ra khỏi chăn, lông rối tung, há miệng cười với hắn, vẻ mặt trông vô cùng đáng yêu. 

Thẩm Tu Chỉ lặng lẽ nhìn, không mở miệng nói câu nào, cũng không lôi quả cầu lông này ra khỏi chăn.

Tự Ngọc thấy hắn im lặng nhìn, trong lòng hơi run sợ, cái đầu to ấy từ từ hạ xuống nằm lên ngực hắn, thân hình mềm mại theo nhịp thở của hắn mà phập phồng lên xuống. 

Thẩm Tu Chỉ nhìn một hồi lâu, rồi mới lạnh lùng lên tiếng: “Trước đây ta đã nói với ngươi, đừng đến đây nữa, chưa đến vài ngày mà đã quên rồi sao?”

Tự Ngọc nghe vậy trong lòng giật thót, vội ngẩng đầu nhìn, thấy hắn vẫn cứ vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng càng hoảng sợ, lập tức trợn mắt ngơ ngác, giống như không hiểu gì, giơ chân sờ nhẹ lên cằm hắn, kêu khẽ vài tiếng, khuôn mặt trông có vẻ vô cùng yếu đuối và bất lực.

Thẩm Tu Chỉ đưa tay ve vuốt cái đầu to của nó, cái đầu này vẫn là nhỏ xíu, hắn chỉ cần một tay là đã có thể phủ kín, trên đầu bỗng nhiên chịu áp lực, khiến Tự Ngọc có phần lo lắng bất an.

“Thôn đó cách đây xa như vậy, ngươi làm sao đuổi kịp ta?”

Thân hình của Tự Ngọc đột nhiên cứng đờ, thấy vẻ mặt kiên định của hắn, im lặng một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi nhận ra rồi?”

Thẩm Tu Chỉ dời tay từ trên đầu nó xuống, ấn lên cái thân hình nhỏ bé, lông trên người mềm mại và mịn màng, chạm vào chỉ thấy rất ấm áp, “Trước hết ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta.” 

Thân hình của Tự Ngọc càng trở nên cứng ngắc, bây giờ người có tí xíu như vậy, thật sự là không có lợi cho tình thế của nàng, ánh mắt vừa chuyển, nàng lập tức biến trở lại thành hình dạng con người, giơ tay siết cổ hắn, chân hơi cong đá mạnh vào hắn.

Thẩm Tu Chỉ phản ứng nhanh chóng, nắm lấy cổ tay nàng, ấn sau lưng, đưa chân dài lên, dùng chăn đè chân nàng xuống. 

Tự Ngọc phớt lờ cánh tay đau nhức, vội vàng nhe nanh ra, muốn cắn vào cổ hắn.

Thẩm Tu Chỉ siết chặt vòng eo của nàng, lật người một cái, đè nàng xuống giường, vẫn giữ khoảng cách giữa hai người một đoạn. 

Tự Ngọc bị hắn giữ trong tư thế quái dị, chân cũng bị chân hắn đè chặt, lúc này toàn thân không thể động đậy, muốn mở miệng cắn nhưng hoàn toàn không thể với tới, khiến nàng vô cùng tức giận.

Hai người gây ra nhiều động tĩnh như vậy, khiến tấm chăn phủ lên rơi xuống sang một bên, nhìn từ bên ngoài, khung cảnh bây giờ trông vô cùng mờ ám, nếu không phải không khí đang giương cung bạt kiếm, thì cảnh tượng ái muội như vậy không khỏi khiến người khác suy nghĩ linh tinh.

Thẩm Tu Chỉ mặt vẫn không cảm xúc, đè chặt nàng, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh nhạt, như thể đang nhìn một đứa trẻ quậy phá .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play