Hắn nhìn nàng rất lâu, rồi bỗng nhiên cúi đầu cười nhẹ, trong tiếng cười lẫn chút khổ sở "Hóa ra từ đầu đến cuối ta đều là trò cười..."
Tự Ngọc nghe vậy, liền cảm thấy choáng váng, như thể nàng đã nghe những lời này ở đâu đó, nhưng rõ ràng chưa từng có ai từng nói với nàng những lời tràn ngập tuyệt vọng như vậy, nếu đã nghe thấy, chắc chắn nàng không thể nào quên.
Nàng bỗng nhiên ngẩn người, không có phản ứng gì.
Thẩm Tu Chỉ đột nhiên tiến lại gần, vòng tay ôm lấy nàng, xoay người ép nàng vào cửa. Hắn nhìn nàng rất gần, mặc dù khoảng cách thân mật như thế, nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập sự không cam lòng, những lời nói của cũng đều chất chứa sự chua xót "Tại sao chỉ có một mình ta buồn bã, nàng không hề cảm nhận được sao?"
Tự Ngọc trong nháy mắt đã bị đổi vị trí, nàng vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo của hắn, cứng đờ dựa vào khung cửa có chút lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Khoảng cách bỗng nhiên bị thu hẹp, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu trong trẻo phả vào mặt nàng, khiến trái tim nàng bất giác run rẩy,"Đạo trưởng, ngươi lại nói cái gì vậy? Có phải ngươi say rồi không?"
Nghe vậy, trong mắt Thầm Tu Chỉ lấp lánh những giọt nước mắt, tay hắn cũng từ từ siết lại thành nắm đấm, siết chặt đến mức khớp xương đều lộ ra màu trắng bệch, vô cùng ghê người. Sau một lúc lâu, hắn mới từ từ thả lỏng tay ra, không nói thêm câu nào nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play