Khương Bảo Châu rất nôn nóng, thậm chí còn bật khóc, nàng nhớ rõ trong không gian có nước hoắc hương, chắc cũng là đồ vật có ích.
Lúc này mới đi lưu đày không được mấy ngày, đã có người sắp ngã xuống, khiến cho tay chân Khương Bảo Châu có chút luống cuống.
“Lưu đại nhân, có thể châm chước một chút hay không?”
Khương Bát Đấu nhìn ra Văn thị không khỏe, lập tức tìm quan sai nói một chút, miệng Văn thị đã sùi bọt mép, nếu cứ tiếp tục đi nữa thì có thể sẽ chết người.
“Khương đại nhân, hạ quan không nhận nổi một câu đại nhân.”
Vẻ mặt quan sai họ Lưu khó xử, hắn ta rất muốn châm chước, nhưng mà lại thật sự không có cách nào.
Nếu không đuổi kịp đội ngũ, với tiến độ của bọn họ thì vốn dĩ không đuổi kịp, vì vậy chỉ có thể cố gắng đi tiếp.
Lưu đày không phải đi hưởng phúc, lưu đày ba ngàn dặm chỉ ở sau chém đầu, hầu như người đều chết ở trên đường, cho dù giữ lại được cái mạng thì bị tổn hại thân thể nên cũng không sống thêm được mấy năm.
Huống hồ, những việc này luôn phải bẩm báo với Vệ đại nhân, Vệ đại nhân không ở đây, thì tiểu Vệ đại nhân cũng không quyết định được.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT