Nguyên Ninh cười nói:
“Đại sư nói đùa rồi, bệ hạ có hậu, là phúc của thiên hạ, sao ta lại không vui được chứ?”
Hừ, ngươi vui thế cơ à. Chỉ cần hỏi thử, đến Thế tử phủ Phúc vương dù giờ đang bị cấm túc không ra khỏi cửa cũng phải nói là vui, nhưng vui bằng cái kiểu thành tâm thành ý thế này, chắc chỉ mỗi ngươi thôi đấy.
Trì Lịch không nói gì, như thể chỉ một câu vừa rồi đã tiêu hết chỉ tiêu xã giao của hắn hôm nay, đến nửa con mắt cũng lười bố thí cho.
Cả kinh thành Ung Kinh ai mà chẳng biết, đại sư Diệu Pháp chính là một “mặt lạnh sát thần”. Gặp ai cũng mặt lạnh như tiền, ngay cả trước mặt bệ hạ cũng mang vẻ “ta sống hay chết cũng thế thôi”.
Tính hắn cứ thế, đến nỗi Gia Minh Đế cũng từng hiếu kỳ: “Rốt cuộc làm thế nào mới chọc được đại sư cười một cái?”
Thế là cố ý sắp xếp đủ trò cười, màn biểu diễn chọc cười khắp thiên hạ. Kết quả chọc Gia Minh Đế cười đến đau bụng, mà Trì Lịch vẫn giữ nguyên biểu cảm: “Mấy người đang làm trò gì vậy, mẹ nó ta đến đây làm gì.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play